[HxH Đồng Nhân] Thuần Túy Thiên Nhiên Ngố

Chương 25: 25


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện [HxH Đồng Nhân] Thuần Túy Thiên Nhiên Ngố

"Dừng tay!"

Franklin vừa ngăn lại, máu tươi đã bắn lên khuôn mặt anh. Đờ đẫn giây lát, liền thấy một cái đầu người lăn xuống. Những kẻ xung quanh bấy giờ mới kịp phản ứng, đều giơ vũ khí xông lên. Mà người bị bao vây, đứa trẻ bé nhỏ đó, cầm thanh kiếm dài gấp đôi chiều dài cơ thể, chém ra, nháy mắt chết thêm bao nhiêu người.

Huyết đồng — ! !

Dù không phải là dân cư Khu 10, Franklin cũng có thể đoán được thân phận của đứa bé trong nháy mắt. Dù đã nghe nói Huyết Đồng chỉ là một đứa trẻ, nhưng anh vẫn khiếp sợ khi thấy nó lại còn nhỏ như vậy. Bỗng nghe thấy âm thanh lạ, quay đầu, chỉ thấu tên thủ lĩnh trợn tròn mắt, trên mặt dần hiện lên một vết cắt dài, cả người tách ra thành hai mảnh. Hắn ngã xuống, máu phun tung tóe, vẩy lên người thiếu niên tóc xanh mắt vàng thấp bé.


Là Feitan Khát Máu ! !

Franklin đương nhiên đã nghe nói tới động bạn thân cận nhất của Huyết Đồng là Feitan, nổi tiếng tàn bạo. Chỉ từ ánh mắt của hắn là có thể biết, lời đồn không ngoa chút nào.

Sau đó từng tên một chết đi, Franklin thấy từng người mới xuất hiên. Dù không biết cụ thể họ là ai nhưng cũng từng nghe danh những đồng bạn của Huyết Đồng, những kẻ dám chống lại Khu trưởng Khu 10, lại còn đánh hắn trọng thương.

Biết mình không phải là đối thủ của họ, thấy những phần tử nguy hiểm này tiến lại gần, Franklin vẫn ngồi yên, không nhúc nhích, cố thể hiện sự vô hại của mình.

Du Quai gϊếŧ xong tên cuối cùng, thu kiếm, thấy Feitan liền lon ton chạy tới, kêu:"Feitan."

Feitan véo tai Du Quai:"Ngu ngốc, đi theo ta làm cái gì?" Lại còn đi lạc nữa chứ, nếu hắn không quay lại tìm, không chừng thành nhãi này lại mất tích đi đâu mất. Thật là ngu ngốc quá!


Du Quai nháy mắt, nó không đói nên cũng không biết trả lời sao câu "để làm gì." Trước giờ nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mục đích như vậy, nó cứ làm thôi.

Nhấc cổ áo Du Quai lên, cứu nó khỏi vòng tay của Feitan, Chrollo đè nó cúi xuống trước Franklin:" Cảm ơn anh đã bảo vệ đứa bé này, tôi là Chrollo Lucilfer."

Feitan hừ lạnh, không nói gì nữa. Dù là không cần thiết, nhưng người này quả thật đã bảo vệ Du Quai không điều kiện. Ở Phố Sao Băng, hành động này gần như không tồn tại, nên hắn coi như cũng thầm cảm tạ trong lòng.

Bấy giờ Chrollo chỉ là một thiếu niên mới học được Niệm, đầu óc thông minh mà thôi, vẫn chưa nổi danh Phố Sao Băng, Franklin cũng chưa từng nghe tên anh. Ngược lại, Franklin rất cố kị Huyết Đồng lừng danh ra tay không để lại mạng nào và Feitan Khát Máu, lại thấy Huyết Đồng bị thiếu niên kia đè đầu ra lệnh:" Phải nói cảm ơn chứ."


Huyết đồng đã vậy còn nói "Cảm ơn" thật! Nghe giọng nói thật là ngoan ngoãn, nếu không vì những giọt máu còn đang chảy dài trên tấm áo bào trắng của nó, Franklin cũng không thể tin đứa bé đáng yêu này lại vừa gϊếŧ nhiều người như vậy.

".......... là gì ........?"

Khiếp sợ bởi sự ngoan ngoãn của Huyết Đồng, Franklin không nghe thấy câu hỏi của Chrollo. Chợt bừng tỉnh, thấy Chrollo đang mỉm cười, đôi mắt đen không chút tình cảm nhìn anh:" Còn chưa biết tên anh là gì?"

Dù thiếu niên đang mỉm cười, nhưng kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm khiến Franklin nhận ra sự nguy hiểm từ anh, lúc này mới trả lời:" Tôi là Franklin." Anh đã mơ hồ hiểu vì sao Huyết Đồng và Feitan lại nghe theo lệnh của thiếu niên này như vậy.

"Franklin." Chrollo xoa cằm:" Hộ vệ của Trưởng phố 6 Khu 13, vì tự tiện thả một người phụ nữ đắc tội với Trưởng phố mà bị đuổi gϊếŧ. Năng lực là bắn đạn Niệm từ 10 đầu ngón tay. Dù đôi khi hay mềm lòng, nhưng cũng đáng tin."
Chrollo trầm ngâm một lát, quay sang Franklin:" Được rồi, vì anh đã cứu Du Quai, tôi cho phép anh gia nhập chúng tôi. Nếu không muốn, anh cũng có thể rời đi an toàn."

Đối với người Phố Sao Băng, đây là lời cảm ơn thiết thực hơn cả. Franklin nhanh chóng trả lời :"Tôi gia nhập các cậu."

Du Quai mặc kệ mọi người đang nói gì, nó bị Chrollo nắm ở cố áo không đi được, liên vẫy vẫy hai cái tay hướng Feitan:" Feitan, quần áo bẩn mất rồi."

"Tch! Tự về thay!" Trước kia không còn cách nào, chỉ có mình mình, hắn đành phải thay đồ cho thằng nhãi. Giờ có Pakunoda chăm cho nó rồi, anh cũng mừng rỡ bỏ qua công việc này. Lát nữa còn phải đi kiếm chuyện với mấy thằng ngu nào đó nữa!

"Để tôi." Chrollo nhấc Du Quai lên, kẹp dưới nách, rời đi. Franklin vội vàng theo sao, trên đường Uvogin còn hỏi: "Ê, ông anh to cao. Đánh nhau giỏi không?"
Franklin mỉm cười :" Ngày mai chúng ta có thể thử xem." Muốn gia nhập tập thể mới thế này, cần phải thể hiện năng lực của mình mới được.

"Được ! !" Uvogin mừng rỡ trả lời.

Chỗ ở trước đó chỉ là nhà máy cũ, không có nguồn nước. Chrollo bế Du Quai vào khu tụ cư, tùy ý tìm một căn nhà tốt. Chủ nhà khá thông minh, dù có mười mấy thuộc hạ, nhưng thấy Chrollo và những người khác thì rất nhanh chóng yên lặng rời đi.

Chrollo bế Du Quai vào phòng tắm, xả nước ấm, thấy Du Quai xé quần áo ra, im lặng. "Tiểu Quai không biết cởi đồ à?"

Du Quai ngẩng đầu nhìn anh, tròn mắt. Chrollo lại im lặng. "Anh tắm cho nhé?"

Du Quai gật đầu, được Chrollo bế thả vào bồn. Cầm vòi hoa sen xịt, xoa xà phòng thành bong bóng.

"Cái gì đấy?" Faitan từa vào khung cửa, khó hiểu hỏi.

"Sữa tắm, để tắm cho sạch."
"Mùi ghê quá." Feitan chán ghét cau mày:" Lại còn dùng thứ này, ngươi là đàn bà hở? Đứng làm mấy chuyện dư thừa." Ở Phố Sao Băng, có nước tắm đã là tốt, lại còn dùng cái thứ như vậy. Feitan quyết định lần sau việc này cứ để hắn làm, đỡ Du Quai bị Chrollo dạy hư.

Feitan mặt khinh bỉ đi ra, Chrollo nắm chặt tay, nếu không vì Du Quai, anh thèm vào.

"......... Thôi, bọn ở dơ đấy, không chấp." Nghiến răng nghiến lợi, Chrollo bế Du Quai ra, người nó đầy bong bóng, vừa tắm vừa dụ dỗ:" Tiểu Quai, trừ gϊếŧ người ra em còn muốn làm gì?"

Du Quai nghiêng đầu, không đói bụng, nó chẳng muốn gì, nên không trả lời.

Chrollo đã đoán trước sẽ như vậy, tiếp tục dụ dỗ:" Thế Tiểu Quai có muốn học theo anh không?" Lần này rút kinh nghiệm không dùng từ "đi theo anh" nữa. " Nếu Tiểu Quai không biết phải làm gì, thì anh làm gì, em làm nấy, thế là có việc rồi đúng không?"
Thật ra ngồi yên ngẩn người Du Quai cũng không thấy chán, nhưng người khác có việc cho nó, nó cũng thích làm. Vì vậy gật đầu, "Uhm."

"..........." Chrollo thấy Du Quai trả lời nahnh chóng dễ dàng như vậy, không nhịn được hỏi. " Tiểu Quai, có hiểu anh vừa nói gì không?"

Du Quai gật đầu.

" Vậy từ mai, anh làm gì, Tiểu Quai làm cái đó?"

Gật đầu.

"..........." Hơi khó tin. Nhưng mặc kệ thằng nhóc hiểu được bao nhiêu, dù sao cũng đừng hòng để nó mở miệng giải thích lại, coi như nó nghe rồi đi —– anh chỉ cần Du Quai nghe lời là được.

Ngày hôm sau, anh phát hiện bé con đi theo mình thật, anh ngồi xuống, bé con cũng ngồi xuống, anh đọc sách, bé con cũng ôm một quyết sách ngồi nhìn, dù không hiểu gì. Hơn nữa vì năng lực ngôn ngữ của Du Quai có hạn, nên nó không lặp lại lời anh nói, làm cho Chrollo rất hài lòng.
Ngay ngày hôm đó, vào phút hoàng hôn, Chrollo triệu tập những đồng bạn thân thiết của mình, Du Quai rốt cuộc không quấy rối, tuyên bố thế lực mạnh nhất Phố Sao Băng trong tương lai, Lữ Đoàn Bóng Ma được thành lập.

Chúng ta là tổ chức cường đạo, sinh ra để cướp lấy hết thảy.

Bình thường hoạt động tự do, nhưng khi Đoàn trưởng triệu tập thì tất cả phải có mặt.

Chúng ta là nhện, vì như loài nhện, chúng ta âm thầm giăng lưới, chờ con mồi sa vào.

Các thành viên không được tàn sát lẫn nhau, khi ý kiến khác nhau mà không thuyết phục được đối phương, tung đồng xu con nhện để giải quyết vấn đề.

Số lượng thành viên chỉ 13 người, nếu muốn gia nhập lữ đoàn, trước hết phải gϊếŧ chết một thành viên trước đó, rồi mới có thể thay thế người đó gia nhập Lữ Đoàn.

Nếu thành viên chết vì lý do khác, Đoàn trưởng sẽ chủ động kiếm thành viên khác.
Trong Lữ Đoàn......... tôi là đầu, mọi người các chân nhện.

Theo nguyên tắc, các chân nhện phải tuân theo lệnh của đầu.

Nhưng, đây chỉ là nguyên tắc về mặt lý thuyết.

Không liên quan đến sinh tử, nếu đầu chết, tìm người thay thế vị trí là được.

Có lúc, các chân nhện quan trọng hơn là đầu.

Nhện không đầu, nó vẫn sống được. Không có chân, nó mới thật sự là chết.

Mệnh lệnh của tôi là tối cao, nhưng mạng sống của tôi không phải là quan trọng nhất, tôi chỉ là một phần của Lữ Đoàn.

Thứ quan trọng nhất không phải là một người nào, mà là Lữ Đoàn.

Đừng quên điều này.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top