Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Great Mage ở thế giới Harry Potter
Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
Minh Vương một mặt đầy hứng thú:
Tưởng Quốc bất đắc dĩ:
Thế thì anh đi cùng anh Tuấn chuẩn bị vật tư cần thiết. Thế nào?
Không thành vấn đề!
Buổi tụ họp kết thúc, khi về tới khách sạn, có nguời tới đưa cho Văn Đoàn một cái túi tài liệu nho nhỏ. Tưởng Quốc biết, thứ mà nó cần đã đến.
Quả nhiên, khi vào phòng, Văn Đoàn đưa túi tài liệu cho Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc gật đầu, tiếp nhận túi hồ sơ từ tay Văn Đoàn và nhanh chóng ghi nhớ những thông tin trong đó.
Văn Đoàn khẽ lắc đầu:
Tưởng Quốc không khỏi im lặng. Thế nào là tự lực cánh sinh, là vận dụng hết khả năng của mình. Trong mắt nó, thân nhân quan hệ, ích lợi quan hệ, đó là khả năng. Thậm chí dựa vào khả năng gian lận, đó cũng là tự lực cánh sinh.
Văn Đoàn hỏi:
Tưởng Quốc lắc đầu:
Văn Đoàn gật đầu, hiện tại là hơn 8 giờ tối, tương đương với 6 giờ ở VN, nhưng sắp tới vào chận chiến, cần phải điều chỉnh sớm mới được.
Đột nhiên, một tấm ảnh chân dung đưa tới sự chú ý của Tưởng Quốc. Trên tấm ảnh chân dung là một cô gái có đôi mắt tuyệt đẹp, trong đó nét buồn man mác được ẩn dấu cẩn thận dưới sự kiệu ngạo. Tóc ngang vai để rối, mái dài bổ lệch, được hất lên đầy cá tính so với thời đại hiện giờ. Có điều nhan sắc không phải là thứ hấp dẫn Tưởng Quốc, dù sao cũng không đẹp bằng bạn gái hiện tại của nó. Điều khiến Tưởng Quốc chú ý đó là cô bái này giống nó, cũng là con lai, đôi mắt xanh dương cùng vẻ đẹp đặc thù của cô đã chứng minh điều đó. Tưởng Quốc nhìn xuống hồ sơ của cô gái.
Đỗ Thị Mỹ Quyên
Ngày sinh: 16/9/1973
Nơi Sinh: Quận 9 – Tp. HCM
Tiểu sử: Là con lai của một nữ nhân viên biệt động hoạt động trước năm 1975 và một nhà báo người Anh. Thất lạc bố đẻ từ năm lên 2, được mẹ độc thân nuôi lớn. Hiện đang phấn đấu để có học bổng qua Anh du học…
Chú ý: 1. Tinh thông pháp thuật chữa bệnh, các loại độc dược. 2. Thông minh, kiêu ngạo, thực tế. ...
Tưởng Quốc quan sát kỹ thông tin có phần sơ sài của người con lai. Khóe miệng nó khẽ nhếc lên.
Văn Đoàn đi ra khỏi phòng tắm, tay cầm một cái khăn, vừa lau đầu vừa hỏi.
Tưởng Quốc ngẩng đầu lên:
Văn Đoàn liệng cái khăn tắm qua một bên, cầm lấy tập hồ sơ từ tay Tưởng Quốc. Anh xem xét qua, nét mặt lộ vẻ “thì ra là thế”.
Tưởng Quốc hỏi:
Anh có quen cô ta không?
Quen thì có quen, dù sao thì cũng mới đụng chạm trong đợt thi tuyển vừa rồi. Nếu chú muốn làm quen thì anh sẽ giới thiệu. Mà hình như chú có bạn gái rồi cơ mà, bắt cá hai tay cũng không phải ý tưởng tốt đâu.
Tưởng Quốc lắc đầu:
Văn Đoàn suy nghĩ một hồi, anh hồi tưởng lại từng chi tiết trong vài lần gặp mặt trước đó với Mỹ Quyên, sau đó mới trả lời:
Tưởng Quốc có thể hiểu được lí do khiến Mỹ Quyên không hòa hợp, dù là nơi có không khí mở ra như Tp. HCM thì những di chứng của chiến tranh cũng không nhạt nhòa nhanh như vậy. Nhất là những người tham dự cuộc thi đấu này, trên cơ bản đều ít nhiều đều được ưu tiên xuất thân từ những gia đình có công, như vậy thì Mỹ Quyên bị cô lập cũng không lạ. Có điều, đây cũng chính là cơ hội của Tưởng Quốc.
Văn Đoàn ngạc nhiên:
Tưởng Quốc cười:
Cho đủ 5 anh em siu nhơn.
Nói tiếng người.
Tưởng Quốc nhún vai:
Văn Đoàn giật mình. Anh nhìn lại hồ sơ của Mỹ Quyên.
Tưởng Quốc không phản đối, cũng không chấp nhận, nó nói:
Văn Đoàn bất đắc dĩ:
Tưởng Quốc phản bác:
Văn Đoàn khẽ lắc đầu:
Tưởng Quốc cười cười:
Văn Đoàn có chút không biết phải làm sao, anh có cảm giác từ khi Tưởng Quốc tỉnh lại, nó cứ như biến thành người khác. Dù Văn Đoàn tin tưởng rằng Tưởng Quốc vẫn là anh em tốt của mình, nhưng anh lại dường như có chút sợ hãi Tưởng Quốc của hiện tại. Hoặc là sợ hãi chiều hướng phát triển hiện tại của Tưởng Quốc.
Trưa ngày hôm sau, tại quán ăn Hương Việt – quán ăn mà Văn Đoàn dẫn cả nhóm tới ăn tối – 14 con người trẻ tuổi thuộc đoàn thi đấu của VN tụ họp trong một phòng ăn rộng rãi ở lầu hai.
Những người tham gia bao gồm nhóm 4 người Tưởng Quốc, Văn Đoàn, Minh Vương và Minh Tuấn; 2 người thuộc về thế lực họ Lê, 2 người họ Lý; 6 người thuộc nhóm tản mạn, trong đó có Đỗ Thị Mỹ Quyên, đều đến đầy đủ. Theo những gì thu thập được, hai thủ lĩnh trẻ của hai nhà LL đều có mặt đầy đủ.
Trước bàn ăn, Tưởng Quốc cầm ly đứng dậy:
Những người xung quanh đều thực nể mặt Tưởng Quốc mà nâng ly. Dù sao ở đây đều là con người có giáo dưỡng, không ai đi vỗ mặt, nhất là khi những lời Tưởng Quốc mới nói ra cũng không có gì hay để bắt bẻ.
Tưởng Quốc tiếp tục:
Tưởng Quốc đi đầu cạn ly trước mặt. Có điều lần này 4 người của hai nhà Lê và Lý đều không có bất kỳ hành động.
Một người thanh niên nhà họ Lê, theo Tưởng Quốc biết thì không phải thủ lĩnh, lên tiếng:
Tưởng Quốc cười không nói. Nó xác thật cho rằng bản thân chả có lỗi gì cả. Còn cố ý bắt bẻ kiểu rẻ tiền này, nó cũng chả rảnh mà để tâm.
Một người thanh niên nhà họ Lý, lại là vai phụ, lên tiếng nói mát:
Tiếng của người thanh niên đột ngột im bặt như bị ai đó siết chặt lấy cổ họng. Khuôn mặt anh ta tái nhợt đi, mồ hôi bắt đầu rơi xuống như mưa. Còn cơ thể thì khẽ vặn vẹo, run rẩy.
Những người khác cũng khôn có cảm thụ tốt đẹp gì, bởi hiện tại, một luồng sức mạnh khổng lồ đang lan tỏa khắp cả căn phòng.
Tưởng Quốc dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn người thanh niên họ Lý. Nó nói từng chữ một chậm rãi và rõ ràng bằng giọng nói còn lạnh hơn cả ánh mắt:
Tưởng Quốc không cho phép người khác động chạm tới thân nhân của mình, dù chỉ là một chút. Lần này ông nội của nó, vì giúp Tưởng Quốc không đi lầm đường, đã phá vỡ nguyên tắc của mình. Về tình về lý, nó đều không có bất cứ lý do nào khiến người khác động chạm tới ông.
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.