Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên
Trực thăng lạch tạch trên không trung đến gần khuya. Đã đến thành phố B, trực thăng đáp xuống giữa lòng khuôn viên trong dinh thự của Lạc Xuyên Kha, anh ta đã đứng đó đợi từ trước.Cửa mở, những vệ sĩ bước xuống đầu tiên, xếp thành hai hàng cung kính. Tam Hắc bước xuống sau, rồi đến Vương Dịch Thiên, anh quay người lại đưa tay kéo cô bước xuống. Hôm nay Phỉ Phùng Lam mặc vest, một bộ vest màu xanh rêu. Lâu rồi cô mới được trở lại công việc đã thỏa thuận ban đầu, tóc cô cột đuôi gà, lộ hết khuôn mặt trái xoan, trông rất sáng láng và tinh anh.Lạc Xuyên Kha bước tới, cười từ thiện đưa tay ra trước mặt Vương Dịch Thiên: “Vương thiếu gia, rất hoan nghênh anh đã đến nơi ở nhỏ bé này của tôi.”Vương Dịch Thiên cũng bắt tay lại với anh ta, cười mỉa mai: “Lạc thiếu gia đã quá lời.”Hai người họ nói chuyện thì có vẻ rất tử tế, đàng hoàng, nhưng không biết đã đâm sau lưng nhau bao nhiêu lần rồi. Vụ bị phục kích và nổ bom ở nhà kho đều là những món quà “ý nghĩa” họ dành tặng cho nhau. Lạc Xuyên Kha này là một người lạnh lùng máu lạnh, không biết đã ăn nằm và giết bao nhiêu người phụ nữ rồi. Phỉ Phùng Lam nghĩ đến thôi là đã thấy rùng mình.Lạc Xuyên Kha quay sang nhìn chằm chằm vào Phỉ Phùng Lam, nhìn từ trên xuống dưới: “Đây là... Hắc Lam? Cô rất xinh đẹp, đôi mắt lại còn quyến rũ nữa.” - anh ta vừa nói vừa nhìn cô bằng đôi mắt đầy dục vọng. Cô cảm thấy bất an, nhưng vẫn không để lộ ra bên ngoài.“Lạc thiếu gia đã quá lời.” - cô lặp lại một câu y chang những gì Vương Dịch Thiên nói lúc nãy. Anh cảm thấy hài lòng về cách cư xử của cô, ít nhất cô không cười với hắn.“Được rồi, mời mọi người vào trong.”Tất cả theo Lạc Xuyên Kha vào trong. Dinh thự này cũng khá rộng, chín mười với dinh thự của Vương Dịch Thiên ở thành phố A. Đây chắc chắn cũng chỉ là một dinh thự con, không có cửa với nhà chính Lạc Gia.Lạc Xuyên Kha cùng Vương Dịch Thiên ngồi đối diện nhau trên ghế sofa ở đại sảnh. Bên Vương Dịch Thiên có Tứ Hắc đứng sau lưng, còn bên Lạc Xuyên Kha thì có duy nhất một người đàn ông, mặt có một vết sẹo lồi dài, trông vô cùng dữ tợn.Hắc Hồng nhanh chóng đặt xuống bàn một xấp giấy tờ, chắc là hợp đồng của họ. Lạc Xuyên Kha cầm xấp giấy lên, giả vờ nghiền ngẫm thật kĩ, nhưng ánh mắt cứ đảo về phía Phỉ Phùng Lam. Vương Dịch Thiên cảm nhận được chuyện này, hàng lông mày của anh nhíu lại, nhìn Lạc Xuyên Kha bằng đôi mắt sắc lẹm: “Lạc thiếu gia, không biết cậu đã xem xong hợp đồng chưa?”Lạc Xuyên Kha đặt xấp giấy xuống, miệng cười gian tà: “Xong rồi, nhưng mà điều khoản trong hợp đồng hình như hơi bất lợi cho tôi. Tôi muốn điều chỉnh lại một chút, không biết ý của Vương thiếu gia như thế nào?”“Lạc thiếu gia muốn điều chỉnh ra sao?”Lạc Xuyên Kha cười lạnh: “Đương nhiên là lợi nhuận anh bảy tôi ba như cũ cũng không sao, nhưng bù lại cho tôi...”“Bù cái gì?” - Vương Dịch Thiên nghi hoặc hỏi đối phương.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.