Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1076: Sao anh không đi tìm Nhạc Hạ Thu đó?


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư

**********

Chương 1077: Sao anh không đi tìm Nhạc Hạ Thu đó?

Là một người đàn ông, anh ta cũng phải có lòng tự trọng. "Hơn ba mươi nghìn tỷ mà còn không phải là tiền sao? Tôi vất vả nghiên cứu và phát triển sản phẩm, chỉ cần sáu nghìn đến chín nghìn tỷ cũng thấy được rồi.”

Lâm Minh Kiều xấu hổ: "Nhưng lại nghĩ đến các lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Âu Lam Phương, lương hàng năm cũng chỉ được có sáu tỷ mà thôi. Nếu người ta không ăn không uống trong nhiều năm thì mới có thể kiếm được hơn ba nghìn tỷ. Nghĩ như vậy, anh sẽ cảm thấy vừa lòng hơn, đừng có mà ở trong phúc lại không biết hưởng phúc.”

Tống Dung Đức nhìn cô ấy với dáng vẻ kinh ngạc và đôi mắt mở to, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Mặc dù bình thường mỗi khi người phụ nữ này nói chuyện đều có thể khiến anh ta tức muốn chết, nhưng thỉnh thoảng cũng không có khiến anh ta phải tức đến nghiến răng. "Nhưng dù sao thì phụ nữ vẫn luôn hy vọng có càng nhiều tiền thì càng tốt." Anh ta nói với giọng điệu đau khổ.

Lâm Minh Kiều chợt giật mình, cô ấy có thể đoán ra được có lẽ Tổng Dung Đức đang phiền não vì Nhạc Hạ Thu: "Thực ra có nhiều quá thì cũng chỉ là những con số ở trong ngân hàng. Nếu muốn sống một cuộc sống xa hoa thì được như những người chúng ta là đủ rồi. Mua một cái túi xách mấy trăm triệu, đôi giày hơn ba trăm triệu, sống trong ngôi nhà sang trọng, mua biệt thự, thậm chí là lái máy bay tư nhân, tất cả đều có thể.” “Nhưng anh phải hiểu, với những điều tôi vừa nói, nếu phóng tầm mắt ra nhìn khắp thế giới thì đúng là có mười phần trăm số người có thể làm được. Và chín mươi phần trăm còn lại thì đang giãy dụa một cách đau khổ trong cuộc sống.

Tổng Dung Đức càng nghe càng cảm thấy có lý.

Nhưng Nhạc Hạ Thu lại không nghĩ như vậy. Nếu Nhạc Hạ Thu cũng giống như Lâm Minh Kiều thì tốt biết bao...

Sau khi ý tưởng này vọt qua, anh ta bỗng nhiên cảm thấy giật mình. Mẹ nó, anh ta đang nghĩ cái gì vậy?

Lúc anh ta còn đang ngần người, Lâm Minh Kiều đã cởi áo khoác trắng và thu dọn xong đồ đạc: "Tổng giám đốc Tống, tôi đi đây “ Này, chờ đã, tôi muốn đi xem trình độ của người giúp việc mà cô sắp xếp như thế nào." Tống Dung Đức đột nhiên đi theo.

Lâm Minh Kiều chợt sửng sốt, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lộ ra một vẻ kỳ quái: "Buổi tối tôi không có bảo người giúp việc nấu cơm, tôi định gọi Sở Lan đi ăn lẩu.

Khuôn mặt của Tổng Dung Đức lập tức tối sầm lại. Lâm Minh Kiều biết anh ta định nói gì, cho nên cô ấy đã vội vàng nói: "Tôi biết đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, không tốt cho con. Nhưng hôm nay, tôi lại đặc biệt muốn đi ăn lẩu, trước kia cũng không có như vậy nên nhất định là do cục cưng muốn ăn.” "Cô chỉ biết lấy cục cưng ra để trốn tránh trách nhiệm thôi.”

Tống Dung Đức nói với giọng điệu có chút tức giận: "Lẩu ở bên ngoài không sạch sẽ, rất nhiều đồ ăn còn không rửa... Được rồi, nếu cô đã muốn ăn thì tôi sẽ về nấu cho cô ăn.

Lâm Minh Kiều trợn tròn mắt: "Hả?” "Hả cái gì mà hả, không phải chỉ là một nồi lẩu thôi sao? Tôi biết nấu

Tổng Dung Đức hừ một tiếng.

Lâm Minh Kiều chớp chớp mắt. Cô ấy đột nhiên nhận thấy Tống Dung Đức mặc chiếc áo sơ mi này... trông thật đẹp trai.

Cuối cùng, Tống Dung Đức đưa cô ấy đến siêu thị để mua nguyên liệu trước.

Lâm Minh Kiều không nhịn được mà chụp bóng lưng của anh ta rồi gửi cho Khương Tuyết Nhu: [Mẹ nó, Tổng Cợt Nhả muốn làm lẩu cho tớ. Cậu nói thử xem, một người cợt nhả như anh ta mà lại có thể làm được một nồi lẩu sao? Con người trong mắt tớ muốn rơi ra rồi đây này.]

Khương Tuyết Nhu: [Này, Nhạc Hạ Thu đúng là không xứng với anh ta, thật đáng tiếc.]

Lâm Minh Kiều: [Thật đáng tiếc, tớ cảm thấy hình như bây giờ anh ta có vẻ có chút thất vọng đối với Nhạc Hạ Thu. Hơn nữa, tớ nghi ngờ Nhạc Hạ Thu ghét bỏ anh ta vì... nghèo..

Khương Tuyết Nhu: [So với ba trăm nghìn tỷ thì đúng là có nghèo thật.]

Lâm Minh Kiều nhìn tin nhắn mà mỉm cười.

Mãi đến khi bên tai đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn của người đàn ông: "Lâm Minh Kiều... cẩn thận...”

Khi cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại thì có một sức lực rất lớn, đột nhiên kéo cô ấy vào trong lồng ngực rắn chắc. Ngay sau đó, ở chỗ cô ấy vừa mới đứng, nhìn thấy một bé trai đang điên cuồng chạy qua.

Lồng ngực cô ấy đập thình thịch. Vừa rồi nếu không có anh ta kéo cô ấy ra, cô ấy chắc chắn đã bị đứa nhỏ kia đụng ngã, nói không chừng sẽ bị sảy thai.

Cô ấy ngẩng đầu lên, đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của Tổng Dung Đức. "Lâm Minh Kiều, cô có thể để ý một chút được không vậy? Đã mang thai rồi mà còn vừa đi bộ vừa chơi điện thoại, thật không biết cô đã lớn lên như thế nào nữa?”

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top