Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đích Nữ Vương Phi
Vừa nhấc chân muốn bước đến chỗ phát ra tiếng khóc, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, bước chân dừng lại, biểu cảm khác thường trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, giống như vô hình.“Chúng ta trở về đi!” Tư Nam Tuyệt nghiêng đầu nhìn Vân Tuyết Phi một cái, giả bộ không chút để ý, duỗi tay muốn nắm tay Vân Tuyết Phi trở về.Nhưng đúng lúc hai bàn tay sắp chạm nhau, ánh mắt Vân Tuyết Phi chợt lóe, thân thể nhẹ nhàng nghiêng về một bên, né tránh bàn tay của hắn.“Không đi nhìn nàng sao?” Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng ngẩng đầu cười, ý cười không đạt đến đáy mắt, âm thanh vừa rồi nàng chỉ nghe duy nhất một lần nhưng lại gieo trong lòng nàng một cây gai.“Ngươi muốn ta đi?” Tư Nam Tuyệt chậm rãi quay đầu, nhíu mày nhìn Vân Tuyết Phi, cảm giác trống rỗng trong tay làm hắn nhíu mày không vui: “Ta nhớ rõ nàng rất để ý chuyện ta đi gặp nàng ta!” Chuyện đi huyện An Dương lần này, nàng còn chưa tha thứ cho hắn. Sao hắn có thể cố ý làm chuyện khiến nàng không vui?Khóe miệng Vân Tuyết Phi lộ ra thần sắc trào phúng, thấy giọng nói hắn bình tĩnh, sắc mặt bình tĩnh, nhưng một chút mất tự nhiên lướt qua đáy mắt hắn vừa rồi nàng cũng nhìn rất rõ.“Ngươi muốn đi gặp nàng thì cứ đi đi, ta không phải người không hiểu lí lẽ!” Vân Tuyết Phi nhìn Tư Nam Tuyệt một cái thật sâu, rũ mi mắt xuống, giọng nói lạnh lùng: “Huống hồ chuyện tới An Dương ngươi cũng có thể thoải mái làm, bây giờ cần gì phải lộ vẻ khó xử...”Dừng một chút, nàng đột nhiên xoay người, đặt tay lên ngực hắn, cảm nhận nhịp tim đập hữu lực, ánh mắt chế nhạo: “Hơn mười ngày kia chuyện muốn phát sinh thì cũng đã phát sinh, bây giờ ta mới phòng bị thì còn có ý nghĩa gì?”Ys tứ châm chọc ben trong lời nói kia, Tư Nam Tuyệt sao có thể nghe không hiểu? Hắn nhăn mày, khóe miệng lộ ra ý cười khổ, bắt lấy bàn tay trên ngực, gắt gao nắm lấy, có chút bất đắc dĩ và sủng nịch nói: “Phi nhi, chuyện đi An Dương lần này ta không nói trước cho nàng biết, ta thật sự biết lỗi rồi. Nhưng mà ta và Tuyết Nhu không có gì cả, chỉ là quan hệ bằng hữu đơn thuần, nàng mới là thê tử của ta, là người ta sẽ nắm tay cả đời, điểm này vĩnh viễn cũng không thay đổi!”Cuối mùa thu, không khí có chút ẩm ướt âm lãnh, cảnh vật tinh xảo dưới ánh nắng nhợt nhạt lộ ra thê lãnh, toàn bộ hoàng cung vừa nghiêm trang lại vừa áp lực.Trước đây nếu nghe được lời thề này của hắn, có lẽ nàng còn có chút cảm động, nhưng mà bây giờ giữa nàng và hắn đã nhiều thêm một kẻ thứ ba, dù thế nào nàng cũng không thuyết phục được bản thân mình tin tưởng hắn.Vân Tuyết Phi mím môi, nghiêng đầu không nhìn Tư Nam Tuyệt nữa, rút tay ra, giọng điệu có chút buồn bã: “Ngươi đi nhìn nàng đi, ta tự trở về một mình!”Dứt lời, nàng lập tức xoay người, trong ánh mắt không tha của hắn mà chuẩn bị nhấc chân rời đi.“Nam Tuyệt, sao ngươi lại ở đây?” Bạch Tuyết Nhu lộ ra thần sắc kinh ngạc, cẩn thận lắng nghe lại có thể phát hiện ra ẩn sâu trong đó là một chút vui sướng.Giọng nói mang theo chút âm mũi khàn khàn mị hoặc truyền tới từ phía sau, trong lòng Vân Tuyết Phi lộp bộp, bước chân đang rời đi cũng dừng lại, thân mình cứng đờ.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.