Đế Long Tu Thần

Chương 23: Nữ Đế Xuất Chiến


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đế Long Tu Thần

Đôi mắt Đế Long tràn ngập nước mắt hết sức vô tội mà nhìn Khương Hoài Ưu, đáp: "Miệng của cô nhìn đẹp mắt, tôi nhìn môi cô liền muốn dùng môi tôi chạm môi cô, sau đó chạm rồi, Khương Hoài Ưu, đây chính là hôn mà nhân gian nói ư? Chẳng lẽ đây chính là thích mà trên sách nói? Tình yêu?"

Khương Hoài Ưu không trả lời vấn đề của Đế Long mà trực tiếp ra lệnh đuổi khách, nàng nói: "Em nên rời đi."

Đế Long tầm mắt nhẹ nhàng rũ xuống, hơi hơi không muốn. Cô biết mình nên rời đi, cô cũng có con đường tu hành cần đi. Cô hướng Khương Hoài Ưu ôm quyền thi lễ một cái, nói: "Đa tạ cô giúp đỡ. Tôi có hai loại công pháp bẩm sinh muốn tặng cô, xem như tạ ơn đi. Hai môn công pháp này một thuật là Nguyên Thần bất diệt, tôi có thể sống sót đến bây giờ là nhờ thuật này; thuật còn lại là Đế Long Thiên Nhãn, tu luyện thuật này có thể luyện ra Đế Long Thiên Nhãn, sau khi học thành có thể phá hết thảy ảo ảnh, nhìn thấu hết thảy trời đất, thậm chí có thể nhìn thấy quá khứ tương lai." Cô ngưng tụ hai môn công pháp thành một tia linh thức bắn vào Linh Hải Khương Hoài Ưu. Sau đó cô lại thi triển thuật hoá thân biến thành một thiếu nữ da thịt mềm mại trắng nõn, mái tóc dài vốn rối tung nay bộc chặt lên, bộ áo bào màu trắng giản dị biến thành một chiếc váy dài xinh đẹp tuyệt sắc, hai chân mang đôi hài thêu hoạ tiết mây rồng ánh vàng. Đế Long mắt ngọc mày ngài, tinh thần phấn chấn cộng thêm một thân thanh thoát cao quý, giống như một nàng công chúa trong hoàng tộc. Đế Long nói với Khương Hoài Ưu: “Vậy tôi đi, cáo từ.”

Đế Long quăng một sợi linh thức vào Linh Hải Khương Hoài Ưu, nó lập tức dung hoà vào một bộ phận ký ức của nàng.

“Đa tạ.” Khương Hoài Ưu lại nói: “Sau này em tự giải quyết cho tốt.”

Đế Long kỳ quái nhìn Khương Hoài Ưu, lời này nghe giống như là không bao giờ gặp lại nhau vậy. Cô hỏi: “Về sau chúng ta không còn gặp mặt nữa sao?”.

Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng nói: "Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại." Nói xong từ từ nhắm mắt.

Đế Long nhẹ nhàng gật đầu, chăm chú nhìn gương mặt tuyệt mỹ lạnh lùng của nàng một lúc lâu. Cô có loại cảm giác rất vi diệu, giống như cô và Khương Hoài Ưu sẽ tách ra một khoảng thời gian rất dài rất lâu. Cô có chút không nỡ, lại cảm thấy rời xa mới là điều đúng đắn. Cô có con đường mình muốn đi, Hoài Ưu cũng có con đường của nàng, xa nhau là hợp tình hợp lý, không phải sao?

Đế Long phóng lên tận trời xanh, bay ra Hà Nguyệt Cốc. Cô đứng trên trời nhìn xuống hẻm núi Hà Nguyệt Cốc, ôm quyền nói: "Khương Hoài Ưu, bảo trọng, cáo từ." Dứt lời, quay người bay về hướng Trung Châu.

Cô đi chưa được bao lâu, đột nhiên nghe được phương hướng Hà Nguyệt Cốc truyền đến tiếng vang "Ầm ầm" to lớn, âm thanh chấn động nghìn dặm, hình như là Hà Nguyệt Cốc đang chấn động mạnh.

Hà Nguyệt Cốc có khác thường! Đế Long kinh hãi, tranh thủ thời gian quay đầu phóng về Hà Nguyệt Cốc.

Cô xông về Hà Nguyệt Cốc, đầu đâm vào pháp trận thình lình nhìn thấy một dãy núi chợt lóe lên trong hư không rồi biến mất.

Không gian dao động lắng lại, trời đất lại khôi phục yên tĩnh, dưới Hà Nguyệt Cốc chỉ còn lại một mảnh hoang vu tràn ngập bụi mịt mù.

Đế Long cúi đầu xem xét, cả hẻm núi Hà Nguyệt Cốc bị người ta dùng đại thần thông nhổ tận gốc, dãy núi đầm nước mặt đất và long mạch dưới lòng đất đều bị lấy đi. Trên mặt đất chỉ lưu lại một hố sâu khổng lồ ngang dọc mấy nghìn km. Đế Long hít vào một hơi, thầm kêu: Khương Hoài Ưu thế mà dời Hà Nguyệt Cốc tiến vào trong hư không! Nàng muốn làm cái gì?.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top