Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết
-"Vậy là đủ rồi, Hakuji-san... mừng anh trở lại, chồng của em..."
*Akaza tự dùng đòn của bản thân mình để kết liễu, Tanjirou ngửi thấy được. Mùi biết ơn từ hắn dành cho cậu, thoáng chốc cậu không kìm được nước mắt mà rơi lã chã xuống mặt. Ba người kia đừ người hồi lâu, họ biết được Tanjirou là một cậu bé có lòng thương cảm rất lớn. Nhưng đây là giữa trận chiến, họ không biết được liệu còn có nguy hiểm nào ập tới nữa.-"Tanjirou, đừng có đứng đực ở đó! Là một đấng nam nhi ta phải có cốt cách của một đấng nam nhi, ui đau đau đau!!"Makomo giẫm mạnh vào chân trái của chàng trai tóc màu cam đào rồi nở nụ cười giản dị chân thành, đáng sợ quá. Giyuu kế bên nhìn hai con người kia bằng ánh mắt khinh bỉ, đang trong trận chiến đấy, cơm cho chó ăn đầy mồm rồi.-"Thôi nào mọi người, lấy lại sức nhanh đi. Đang trong trận chiến đó."*-"Yuki..."Bàn tay chai sần vô cùng ấm áp khẽ vuốt mái tóc cô, đôi mắt màu xanh lục đầy tình yêu thương của một người mẹ. Cô không dám tin mình còn có thể nhìn thấy nó lần nữa, nước mắt không kìm được mà tự động rơi. Trong không gian bao trùm là màu đen tối, bóng hình người phụ nữ tầm tuổi bốn mươi đang ôn tồn an ủi con gái mình.-"Tỉnh dậy nào, đồng đội con đang chiến đấu đấy."Cô nàng với mái tóc trắng bừng tỉnh, áp lực xung quanh làm cô không thể thở được, nước? À đúng rồi, Yuki rơi vào hồ nước trong căn phòng này, quái lạ, sao trông nó sâu đến thế kia? Không nán lại giây phút nào nữa, nhanh chóng trồi lên - cầm theo thanh nhật luân kiếm để trở lại trận chiến.Douma phất quạt che miệng, mày khẽ nheo trông rất thất vọng. -"Sao cô lại chiến đấu nữa? Vết thương của cô có ổn không đó? Yuki-chan, ta nghĩ cô nên ngồi xuống và nghỉ ngơi đi. Chờ ta đến ăn cô vậy là xong, cần gì phải chịu khổ thế kia? Hửm?"Đồng tử của cô co lại, Shinobu bị vết thương ở bả vai nên không di chuyển được liền bị đánh vào góc tường rồi bất tỉnh, Kanao bị vết cắt toàn cơ thể nên mất máu nhiều liền ngất đi. Inosuke cũng chẳng khá khẩm mấy, xương sườn và chân tay đều có vết nứt cả - nhưng có vẻ như hắn ta đang nương tay với cậu.Cô hít vào một hơi rồi thở ra, hành động cứ thế lặp đi lặp lại. Nắm chặt thanh kiếm trong tay và tự nhủ không bao giờ buông nó ra lần nữa, Yuki đang chờ cái gì đó... đáy mắt hiện lên tia hi vọng. Douma lắc đầu ngao ngán, hắn đầu muốn tổn thương những thiếu nữ xinh đẹp thế này? Hắn rất sợ làm đau họ nên hắn luôn có một nhát chí mạng chứ không dây dưa như thế.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.