Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
"Bất kể như thế nào, lão thái thái xảy ra chuyện ở nhà các ngươi, trách nhiệm này... các ngươi phải gánh chịu." Du Thị chép miệng. Lâm Lan tìm cái ghế chậm rãi ngồi xuống, nàng khẽ nhướn mày, khóe miệng hàm chứa sự mỉa mai, không nhanh không chậm hỏi: "Nhưng không biết, đại bá mẫu muốn ta gánh chịu trách nhiệm này như thế nào?" Nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Lâm Lan, Lý Kính Nghĩa cảm giác sự tôn nghiêm của bậc trưởng bối bị khiêu chiến, vẫn nghe vợ lão nhị là một nha đầu nông thôn, xem ra không phải là đồn đại, thấy trưởng bối một chút lễ phép cũng không có, trưởng bối còn đứng mà đã dám ngồi xuống. Hắn hừ lạnh một tiếng: "Hậu sự lão thái thái, cùng với việc vận chuyển linh cữu hồi hương, tất cả chi phí các ngươi chịu trách nhiệm, Minh Tắc cùng Minh Doãn phải cùng hồi hương, ở trước phần mộ tổ tiên dập đầu cáo lỗi." Lâm Lan cười lạnh trong lòng, nói đi nói lại cũng chỉ vì một chữ "Tiền". Cây to Lý Kính Hiền ngã, tương lai Lý tộc mất chỗ dựa, đại bá muốn ôm kỹ tiền, hậu sự mẫu thân cũng không muốn lo, ha ha, đúng là nực cười! Lão thái quá cả đời cực khổ dưỡng dục con cái, cho là mình không kém Mạnh mẫu ngày xưa, không nghĩ tới dạy dỗ ra nhi tử bộ dạng cùng tính tình thế này, lão đại keo kiệt, lão nhị thất đức, mọi người đều ích kỷ, nếu lão thái thái nghe thấy những lời này, không biết có tức hộc máu không? "Đúng thế, tai họa là do phụ thân các ngươi đưa đến, hôm nay hắn bị lưu vong ngàn dặm, cũng coi như trừng phạt đúng tội, hắn không có ở đây, dĩ nhiên nhi tử phải gánh chịu. Rồi lại nói, lão thái thái thành ra như ngày hôm nay, các ngươi phải chịu trách nhiệm hầu hạ, xử lý đến cùng." Du Thị thấy trượng phu mở miệng, lá gan cũng lớn lên. Lý Minh Tắc ảo não nói: "Đại bá phụ, chuyện phù linh hồi hương, chất nhi đương nhiên sẽ làm, nhưng nhị đệ đang tuân hoàng mệnh tại biên quan xa xôi, sợ là không về được..." "Không được cũng phải được, trăm thiện hiếu làm đầu, việc đại sự gì cũng bỏ lại đấy." Thái độ Lý Kính Nghĩa thô bạo, vung tay lên, cắt ngang lời Lý Minh Tắc nói. Lâm Lan thật sự nghe không vô, vị đại bá này ngưu khí ngất trời quá đi! Ngu sao? Ông nói về là phải về ư? Ông là cha Hoàng thượng hay là ông trời? Nói ông không biết cũng cảm thấy có lỗi với kẻ ngu. Lúc Lý Kính Hiền phú quý, các người nịnh bợ, hôm nay Lý Kính Hiền nghèo túng vất vả, lập tức mò đến giở trò. Không sai, lão cha già bị xử đúng tội, nhưng lời này, chỉ có nàng cùng Minh Doãn, Diệp gia và triều đình có thể nói, bách tính có thể nói, duy chỉ có hai người các ngươi là không thể nói. Lão cha già có thế nào đi nữa thì cũng là huynh đệ với mình, Lý gia có ngày hôm nay, toàn bộ là do lão cha già không biết xấu hổ, lòng dạ độc ác đổi lấy, các ngươi dám nói các ngươi không biết chuyện lão tái giá? Các ngươi dám nói các ngươi không biết mình xây nhà lớn, mua ruộng tốt bằng tiền của Diệp gia? Thời điểm các ngươi yên tâm thoải mái hưởng phúc sao không biết xấu hổ, các ngươi hoàn toàn không có tư cách ở chỗ này giả làm thánh hiền. "Nếu đại bá kiên trì như vậy, vậy thì mời đại bá đi nói với Hoàng thượng. Chúng ta nhát gan, không dám cãi hoàng mệnh, gây chuyện không tốt sẽ phải rơi đầu, mà không phải là một hai đầu người đâu, bởi vì chuyện cha chồng, Hoàng thượng còn đang rất khó chịu, nếu không phải Minh Doãn một mình gánh chịu, nguyện ý chịu trách nhiệm nặng nề đi biên quan hòa đàm, trên dưới Lý gia sớm không còn ai rồi. Đại bá phụ còn muốn Minh Doãn trở lại không?" Lâm Lan không mặn không nhạt nói. Lý Kính Nghĩa mới vừa rồi chỉ là muốn ra oai trưởng bối, không có nghĩ gì nhiều, bây giờ nghe Lâm Lan nói như thế, lập tức bỏ đi ý nghĩ này, tỏ ra rộng lượng, nói: "Nếu Minh Doãn đang lĩnh hoàng mệnh, vậy thì thôi, nhưng Minh Tắc thì nhất định phải đi, hậu sự lão thái thái nhất định phải làm nở mày nở mặt, theo như quy củ hương lý chúng ta, phải mở tiệc chiêu đã già trẻ cả thôn, xướng hát ba ngày, bảy bảy bốn chín ngày phải lập đàn tràng thiên thủy lục, những chuyện này, nếu như vãn bối các ngươi không làm được thì các ngươi xuất tiền, chúng ta làm việc, phu nhân, lúc trước, bà tính toán ước chừng cần tốn bao nhiêu?"Du Thị vội nói: "Lão gia, ngài còn quên nói chuyện nơi an táng, hôm nay mộ địa đắt đỏ, lần trước Huyện thái gia lo hậu sự cho mẹ của ông ta, xài hết năm vạn lượng bạc, lão thái thái chúng ta nói như thế nào cũng là nhân vật có uy tín danh dự ở quê hương, Lý gia chúng ta lại là gia tộc có danh thế, hậu sự này... nói ít cũng phải ba vạn lượng!" Lý Minh Tắc choáng váng, đừng nói ba vạn lượng, hiện tại muốn hắn bỏ ra ba ngàn lượng cũng còn khó! Lâm Lan cảm giác hôm nay mình được mở mắt thêm một phần, vốn tưởng rằng lão cha chồng là một đóa hoa tuyệt thế Lý gia, không nghĩ tới Lý gia thừa thãi hoa tuyệt thế, hơn thế nữa đóa này lại còn nở lớn hơn đóa kia, nàng vốn tưởng rằng đại bá phụ chẳng qua là keo kiệt, hiện tại mới hiểu được, đại bá phụ là muốn mượn người chết phát tài! Cuối cùng là lợi dụng một phế nhân! Lão nương vẫn còn chưa tắt thở mà đã nghĩ kỹ biện pháp kiếm tiền! Ba vạn lượng bạc, ngươi cho rằng ngươi chôn cất nhất phẩm cáo mệnh hay là lão nương quận hầu? Học sư tử mở miệng lớn không sợ đau đầu lưỡi sao. Lâm Lan đứng dậy chậm rãi bước thong thả đến bên Du Thị, ánh mắt hòa nhã, nói: "Đại bá mẫu, lẽ ra, hậu sự bà nội cần bao nhiêu bạc, vãn bối chúng ta dù có phải đập nồi bán sắt cũng phải làm..." Du Thị nghe lời này, sắc mặt hòa hoãn xuống, tố khổ: "Vợ lão nhị, đây không chỉ là thể diện cho lão thái thái, còn là vì thể diện Lý gia, ở quê đều biết tai họa nhị lão gia gây ra, tất cả đều tránh hại tìm lợi, nhị lão gia rơi đài, Lý gia chúng ta xong rồi, nếu không chôn cất lão thái thái hoành tráng, bọn họ sẽ coi thường Lý gia chúng ta, sau này Lý gia chúng ta còn mặt mũi nào nữa..."Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.