Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chi Nhất Vô Nhị
"Ta biết" là câu duy nhất ta có thể đáp lại. Hắn hiểu rõ tính cách của ta, im lặng cùng ta dùng bữa sáng, không nói gì thêm.Ta không tức giận vì hành động khi nãy của hắn, thậm chí còn đoán được từ trước. Khoảnh khắc ta nhận ra hắn, tâm tư hắn đã là chuyện rõ như ban ngày.Ta cũng không ghét bỏ hắn, vốn dĩ kháng cự ban đầu chỉ là vì lo sợ chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát của chính mình. Hiện tại hắn đã tự giao nộp bản thân, ta còn có thể làm gì? Tất nhiên chỉ có thể nắm chặt phần chân tình này trong tay. Ta thích Văn Dư không? Chậc, chuyện này quan trọng sao? Ta biết rõ trên thế gian này tuyệt đối không có người thứ hai si ngốc vì ta như hắn, thế nên thích hắn hay không không quan trọng. Lại hỏi, ta có định nói cho hắn biết suy nghĩ trong lòng mình không? Không, tuyệt đối sẽ không. Ta hi vọng hắn mãi mãi bất an, suy đoán, mãi mãi lo lắng, đề phòng vì ta.Ta gõ mặt bàn, nhìn một mâm cháo trắng và rau trộn trong bát, không muốn động đũa.Lúc mới tới Mạch Thượng Các thường xuyên phải chịu đói, thế nên hiện tại dạ dày ta luôn không tốt. Chỉ cần ăn ít đồ sống, nguội hay có chút kích thích là sẽ đau quặn cả đêm. Thế nhưng ta lại cực kỳ thích ăn cay, vậy nên bệnh càng lúc càng nghiêm trọng. Kể từ khi Văn Dư đến, hắn bắt đầu kiểm soát bữa ăn của ta, dạ dày tuy tốt hơn nhưng lại cảm thấy thiêu thiếu gì đó.Ta ngây người nhìn hắn. Động tác cúi đầu uống cháo của hắn khẽ dừng, sau đó thở dài: "Chủ tử, thuộc hạ còn đang cảm khái, kết quả người lại giống như trẻ nhỏ rồi."Ta không phản bác cũng không nói gì, chỉ chống cằm nhìn hắn. Có lẽ bị ta nhìn nên hắn mất tự nhiên, đành phải đứng dậy lấy cho ta một ít đồ cay ăn kèm. Hắn vừa quay người thì lộ rõ hai cái tai đỏ ửng. Ta bật cười.Ta muốn rút lại câu "Không quan trọng" khi nãy, ta quả thật rất thích cảm giác hắn vì ta mà nhượng bộ.Thích hắn bị ta ép lùi về sau từng bước, cuối cùng phải thu về một góc; thích nhìn hai mắt hắn mơ hồ ngấn lệ, thế nhưng cả người vẫn kháng cự, không muốn hung dữ nổi giận với ta; dù bị ép thế nào cũng chỉ bật khóc rồi đòi người bắt nạt hắn - là ta - ôm hắn một cái, giống như ta chính là cả thế giới của hắn, là Thần Phật của hắn. Ta đeo gông xiềng lên trái tim hắn, ta khống chế tất cả của hắn: thân thể, suy nghĩ, toàn bộ. Hắn không thuộc về bản thân hắn, hắn là của ta, duy nhất một mình ta.Dùng bữa xong, rảnh rỗi không có việc gì làm, ta lại nghĩ mấy ngày nữa Thanh Anh mới khai mạc. Dù sao cũng không can hệ, ta vốn chỉ muốn tới đây du ngoạn mà thôi. Ta tính hai ngày này để Văn Dư ra ngoài với lão bản khách điếm, hỏi thăm mấy món ăn đặc sắc quanh đây. Văn Dư nói lão bản giới thiệu cửa hàng điểm tâm Thập Lý rất nổi tiếng, ta vừa nghe đã muốn lập tức đến tận nơi nếm thử.Kết quả, mới ra khỏi cửa phòng hai bước thì cảm giác có người phi đến đánh từ phía sau. Ta lập tức đưa tay đỡ rồi nghiêng người tránh, đang định rút nhuyễn kiếm bên hông thì thấy Văn Dư xông ra đạp một cước không chút lưu tình. Người kia xoay người bỏ trốn, Văn Dư rút trường kiếm chĩa ngay giữa chân mày hắn, mặt đầy sát khí.Ta dựa vào cầu thang xem trò vui. Đánh hay lắm, có điều động tác của cả hai quá nhanh, không nhìn rõ người kia là ai. Mới nghĩ đến đây thì kẻ nọ đã bị Văn Dư bức vào đường cùng, hắn ngay lập tức hô to: "Tên quỷ mặt lạnh này, ngươi là ai! Chi Nhất, Chi Nhất, là ta!"Ta nhìn thật kĩ, thì ra là hắn. Đồ đệ cưng độc nhất của ông thầy ta, Trương Trường Hữu.Trương Trường Hữu kêu xong, thế công của Văn Dư không những không giảm mà còn càng lúc càng tàn nhẫn, một mũi kiếm trực tiếp ép nửa người Trương Trường Hữu đè lên tay vịn cầu thang lầu hai, chấp chới sắp ngã. Cũng may hiện tại là sáng sớm, khách đến ăn không nhiều lắm, nếu không lại ồn ào một trận. Ta thấy Văn Dư có vẻ không có ý định thu tay, đành phải lên tiếng bảo hắn dừng lại.Văn Dư thấy ta nhìn thì ngập ngừng rồi mới dừng lại. Ta dùng ánh mắt bảo hắn đứng sang một bên, hắn im lặng lui về. Sau đó, ta đưa tay đỡ người đang dựa trên cầu thang, trông vẫn có vẻ hoảng sợ chưa hoàn hồn. Nhìn bộ dạng "không thể tin nổi" của Trương Trường Hữu, ta bật cười.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.