Chấp Ma (Hợp Thể Song Tu)

Chương 310: Chương 234-Biến Cố Thần Không Đảo (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chấp Ma (Hợp Thể Song Tu)

Chương 234: Biến cố Thần Không đảo. (1)

Bầu trời ngoại giới, từ từ vỡ vụn khép lại, nhưng chỗ vỡ tan của Động Thiên lâu lại không còn cách nào khép lại.

Từng tên một ngoại hải lão quái vốn kiêng kỵ Chu Minh, giờ phút này họ kiêng kỵ Chu Minh càng lên cao hơn chưa từng có.

Từng tên một nội hải lão quái vốn không kiêng kỵ Chu Minh, lại thời khắc này đua nhau nhớ tên của hắn.

Nhất là lầu các tầng thứ tư, hóa thần chi tu đua nhau tâm thần đại chấn.

Nhất chỉ đó, chớ nói Tà Quang, ngay cả đổi làm bọn họ, cũng nhất định trọng thương!

Chu Thanh nắm chặc quả đấm, đây cũng là Chu Minh mà y xem nhẹ sao...?

Nhất chỉ đó, há là y có thể đón lấy!

Chu Minh này, làm gì là người thứ nhất dưới hóa thần, trong hóa thần sơ kỳ, có thể đón lấy nhất chỉ đó, lại có mấy người!

Thêm vào đó, người này còn nói, đáng tiếc...

Chẳng lẽ hắn hủy đi thân thể của Tà Quang vẫn chưa đủ, còn muốn ngay cả nguyên thần đều giết đi ư?

Mình được xưng Chu gia thiên tử, nhưng ở trước mặt người này, lại coi là cái gì...

- Nguyên anh hậu kỳ chém hóa thần...

Trước mắt Quan Hùng, thủy chung nhớ lại ánh sáng của một kiếm kia.

Hóa kiếm vi ti, không sai! Vô số hắc ti đó chính là kiếm ti!

- Quan mỗ tung hoành nội hải, tu kiếm ba ngàn năm, vẫn không lĩnh ngộ hóa kiếm vi ti thuật, người này, lại lúc nguyên anh hậu kỳ đã lĩnh ngộ! Đáng tiếc, người này không phải là người của Kiếm đảo ta, nếu không, người kế nhiệm Kiếm tôn, không phải là người này thì còn ai!

Tử Cổ đạo nhân, mắt lộ hoảng sợ.

Vào lúc Ninh Phàm xuất thủ một khắc, lão ta nhận ra Ninh Phàm là người sát hại Ưng Hạc.

Nhưng lão ta thấy thủ đoạn của Ninh Phàm nhất chỉ diệt Tà Quang, lão tự nghĩ cho dù có một vạn bảy ngàn tử phệ chi trùng, nếu bị Ninh Phàm nhất chỉ điểm trúng cũng nhất định trọng thương! - Giết Phong Yêu điện trưởng lão ta, chuyện này không thể vì vậy coi như xong... Nhưng người này, không dễ chọc, một mình ta chống lại người này, nhất định trọng thương...

Ánh mắt của Ninh Phàm, mặc dù tiếc hận, nhưng hắn truyền ra một đạo âm niệm đối với phương hướng sương phòng của mình.

- Động Hư tiền bối, ta muốn nguyên thần của người này!

- Ha ha, nói hay lắm, nói hay lắm! Ngay cả Hắc Phật tiểu tông sơ kỳ nguyên thần, cho dù trước đó khiến cho lão chạy trăm vạn dặm, lão hủ cũng có thể bắt kẻ đó trở về...

Ninh Phàm diệt được Tà Quang, lại giết không hết nguyên thần.

Nhưng tự có người có thể bắt Tà Quang Động Hư này trở thành đả thủ miễn phí, thì ngại gì mà không dùng!

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! Tà Quang không chạy được!

Chẳng qua là Tà Quang chết, không người nào biết là hắn gây nên!

- Đây là hóa thần thứ nhất do chính ta giết chết!

Tà Quang xuất thủ, khiến cho quần tu kiêng kỵ

Tà Quang lạc hoang mà chạy, lại khiến cho quần tu rét lạnh.

Đây chính là hóa thần a, là cảnh giới mà vô số nguyên anh lão quái trọn đời theo đuổi, mặc dù Tà Quang là hóa thần yếu nhất, nhưng tuyệt không phải nguyên anh có thể so với lão...

Chỉ cần nhất chỉ, Tà Quang chết rồi?!

Nhất chỉ đó ngưng nguyên thành thế, tụ thiên linh làm nhật, toái nhật thành kiếm, hóa kiếm thành ti... Nhất chỉ nhất kiếm, trời sụp hư không vỡ, hóa thần chết...

Đây cũng là thực lực chân chính của Chu Minh sao! Cho dù là ngoại hải 13 hóa thần, có thể đón lấy nhất chỉ lại có mấy người!

Từng lão quái một nhìn thanh niên lãnh đạm trước người Tô Dao, âm thầm nuốt nước miếng.

Lão quái tầm thường nhập thế tu chân, không khỏi là giả trang heo ăn hổ, hết sức cẩn thận.

Nhưng Chu Minh này lại một đường kiêu kỳ mà đi. Nếu đổi thành những tu sĩ khác, mặc dù cùng Tà Quang tăng chống lại, chiêu thứ nhất nhiều là cũng thử dò xét, lá bài tẩy đều cuối cùng giấu mà không dùng.

Vậy mà Chu Minh này, lại hồi thứ nhất liền vận dụng sát chiêu.

Nhìn hắn như lỗ mãng, thực ra đạo xử thế của hắn cao minh nhiều xa so với chư lão quái giả trang heo ăn hổ.

Nếu không có thực lực, đương nhiên phải thu liễm, nhưng thực lực đủ để xưng hùng ngoại hải, tung hoành nội hải thì cần gì phải ẩn giấu chứ?

Nếu không phải hồi thứ nhất liền động sát chiêu, đợi Tà Quang nhận rõ thực lực mình, có đề phòng, khi đó giết sẽ còn dễ dàng sao?

Ninh Phàm tiên mạch đau nhức, nhất chỉ đó tự tổn không nhỏ.

Nhưng ánh mắt của hắn dần dần yên tỉnh như dưới giếng nước.

Ánh mắt của hắn, quét qua mái đông của tầng thứ tư, quét qua mái bắc, rốt cuộc dừng lại ở mái tây.

Bên trong ba sương phòng, Chu Thanh, Chu Thất, Quan Hùng, Tử Cổ, tất cả sắc mặt phức tạp đi ra.

Tam thần khí thế của bốn người, mang thử dò xét, áp hướng Ninh Phàm, nhưng đối mặt khí thế phúc áp, Ninh Phàm vân đạm phong khinh.

Hắn không sợ khí thế, ít nhất, khí thế của toái hư trở xuống đối với hắn vô dụng.

- Bổn tôn Chu Minh, ở chỗ này giết người, có lẽ chọc chư vị không thích. Nếu có người đối với Chu Minh làm việc bất mãn, rất có thể xuất thủ!

Lời ấy, hiển nhiên là nói với hóa thần của ba sương phòng.

Quan Hùng là người thứ nhất thu khí thế, ánh mắt cảm thán, vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một thanh tiểu kiếm màu bạc. Kiếm ba tấc vô phong, lại có minh văn, thực tế là một khối lệnh bài hình kiếm. - Kiếm tu hoành hành, một kiếm giết người, vốn dĩ lại bất quá tầm thường. Quan mỗ đối với Chu đạo hữu tự không bất mãn. Chu đạo hữu kiếm thuật thông thần, Quan mỗ bội phục, nếu đạo hữu có cơ hội, không ngại tới Kiếm đảo ngồi xuống... Đây là Kiếm đảo kiếm lệnh của ta, cầm lệnh bài này, đạo hữu tới Kiếm đảo không người cản trở! 'Kiếm nô' Quan Hùng, cố gắng kết giao Ninh Phàm! Thậm chí tặng cho Kiếm đảo tín vật!

Kiếm lệnh bắn nhanh, mang một tia kiếm khí đủ để chém chết đại tu sĩ tầm thường. Nhưng nó bắn nhanh tới trước người Ninh Phàm, lại thấy hắn cong ngón tay bắn ra, bắn trên tiểu kiếm, lập tức, tiểu kiếm run lên, kiếm khí hỏng mất. - Đạn chỉ vỡ kiếm?! Người này, luyện thể cảnh giới thật là mạnh, sợ là có ngọc mệnh cảnh...

Quan Hùng âm thầm khen ngợi. Kiếm khí kia tất nhiên thử dò xét thực lực của Ninh Phàm.

- Quan tiền bối khách khí rồi. Kiếm lệnh này, Chu mỗ nhận lấy, nếu có cơ hội, Chu mỗ tất đi Kiếm đảo một chuyến...

Ninh Phàm thu lệnh bài cung tay. Còn Quan Hùng khẽ gật đầu, trở về mái bắc. Lão đại diện Kiếm đảo, Kiếm đảo đối với Ninh Phàm không có địch ý!

- Quan Hùng này có một cổ khí anh hào, một lòng tu kiếm. Người này kết hảo ta, có bảy phần thành ý, ba phân nhìn trúng kiếm chỉ thuật của ta... Như vậy, nếu ta có hóa thần tu vi, đi Kiếm đảo một chuyến cũng không sao.

Ánh mắt của Ninh Phàm rơi vào trên người Chu Thanh. Người này là người thứ hai thu hồi khí thế, mi tâm của y có nửa viên lôi tinh màu bạc, nhưng vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ.

Người này tựa hồ là thái cổ lôi mạch, nhưng lại tựa như không phải.

Giữa ánh mắt đó vừa chạm vào nhau, Chu Thanh ánh mắt ngưng trọng, kích thích mi tâm lôi tinh. Bán tinh lôi quang chợt lóe, ánh mắt của y như điện, bức thị Ninh Phàm.

Y sớm nghe nói Ninh Phàm dường như có lôi tinh thần thông, nếu không phải như vậy, lấy cá tính cao ngạo của Chu Thanh, tuyệt đối sẽ không chú ý ngoại hải tu sĩ. - Ta là Chu gia thiên tử, là Chu gia thiên tử người mạnh nhất trong vạn năm, dựa vào bán phế huyết mạch, cơ hồ trọng ngưng qua cổ lôi tinh... Người này cũng không phải là Chu gia tu sĩ, tuyệt đối không thể ngưng tụ lôi tinh...

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top