Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh
Dù rằng chú Liêu là tài xế lái xe cẩn thận có tiếng trong trấn, nhưng không biết vì sao Dung Phỉ vẫn thấy bất an.“Dung Phỉ, sao cháu cứ nhích tới nhích lui thế? Có phải thấy chật vì bị chú Trương ép không, hay để chú ra khoang sau ngồi?” Ghế phụ của xe tải có tới hai băng, hai người ngồi không hề chật, nhưng từ lúc lên xe Dung Phỉ cứ bần thần không yên, chú Trương quan tâm hỏi.“Không phải đâu chú Trương, ở đây vốn có hai ghế mà, sao chật được chứ…” Dung Phỉ nói được một nửa, không nhịn được lại quay sang dặn chú Liêu: “Chú Liêu cố gắng lái chậm một chút đi.”“Dung Phỉ này, chú Liêu của cháu lái xe cẩn thận đó tiếng đó, cháu cứ yên tâm đi, tốc độ này không nhanh chút nào, chỉ có cháu muốn chậm lại thôi, Dung Nguyệt toàn cằn nhằn đòi tăng tốc thôi.” Chú Liêu ngậm điếu thuốc bên miệng nhưng không châm lửa, mắt chăm chú nhìn về phía trước, nghe Dung Phỉ nói không chút để ý mà còn tươi cười hớn hở.Chú Liêu nói không sai, tốc độ này quả thật không tính là mau, mấy chiếc xe phía sau đều đuổi kịp và vượt mặt, nhưng Dung Phỉ vẫn thấy bất an, lòng nôn nao không dứt, cứ nghĩ tới hình ảnh mình thấy lúc trước, thật sự chỉ là hoa mắt thôi sao?Chú Liêu khẽ liếc sang Dung Phỉ một cái, thấy dáng vẻ cau mày, đứng ngồi không yên của cô, vẫn giảm tốc độ xuống. Đến cả xe đạp điện còn vượt được, lái xe vài thập niên, đây là lần đầu tiên ông đạt được vận tốc này.“Dung Phỉ, cháu bị say xe à? Sao chú Liêu thấy sắc mặt cháu không được tốt?” Tốc độ này đã chậm đến mức không thể chậm hơn, nhưng mặt của Dung Phỉ vẫn xanh như tàu lá, chú Liêu và chú Trường liếc nhau, hỏi dò.“Không” Dung Phỉ lắc đầu: “Cháu chỉ thấy có chút khẩn trương thôi.”“Có gì mà khẩn trương chứ, ngồi xe của chú Liêu mà cháu còn khẩn trương thì sao ngồi xe của người khác được?” Chú Liêu buồn cười lắc đầu, lái xe nhiều năm như thế, lần đầu tiên có người nghi ngờ kỹ thuật của mình: “Chú nói này, cháu bị ba mẹ chăm quá kỹ rồi, lúc nào cũng là Dung Nguyệt đi giao hàng còn cháu ở lại phụ giúp trong tiệm, chắc ít kinh nghiệm ngồi xe lắm hả?”Chú Liêu nói không sai, bởi vì Dung Phỉ có bệnh mù đường, nếu không phải tình huống bắt buộc thì sẽ không để cô đi giao hàng, cửa nhà mình còn lạc cho được, đi xa càng không an toàn.Dung Phỉ nhếch miệng, cười xấu hổ. Tự bản thân cô còn không biết mình đang lo lắng điều gì, sao có thể diễn đạt cho người khác hiểu được, tốc độ xe đã chậm đến mức đó mà vẫn đứng ngồi không yên, có vẻ là do yếu tố thần kinh.“Đúng rồi, chuyến này chúng ta đi gần trường tiểu học Quần Anh ở trấn Hồi Long đúng không, việc làm ăn nhà cháu đúng là càng ngày càng rộng ha.” Biết Dung Phỉ lo lắng, chú Liêu nói mấy chuyện ngoài lề để phân tán lực chú ý của cô, bằng không với tốc độ này phải chạy đến lúc nào mới tới, giờ tới tối ông còn muốn nhận thêm mấy đơn hàng nữa.“Dạ” Dung Phỉ gật đầu.“Dung Phỉ, cháu căng thẳng quá rồi, hay ra sau xe ngồi đi.” Chú Trương ngồi cạnh thấy không ổn, cô cứ căng thẳng không yên như thế khiến ông cũng thấy khó chịu.“Không sao đâu chú Trương, chắc như chú Liêu nói, cháu ít ngồi xe nên mới căng thẳng thôi.” Dung Phỉ cũng biết thần kinh mình hơi căng quá, đành xấu hổ cười cười: “Chú Liêu, chú cứ lái theo ý chú đi, không cần để tâm đến cháu.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.