Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầu Ma
"Tộc hoang dã sao hiểu được trận pháp của tiên gia ta. Chỗ của ta sớm không phải bốn tầng không gian cấm chế mà còn có nửa tầng nữa!" Tầm mắt Tô Minh mơ hồ, khi rõ ràng thì hắn đang ở một hang động. Chỗ này là một vùng núi, xung quanh không có ánh sáng, chỉ trông thấy lờ mờ."Mau đưa ta về nhà! Năm đó ta trọng thương đến giờ vẫn chưa lành, hiện tại lại từ bỏ bản tôn, chỉ còn thứ phân thân này không thể kéo dài quá lâu. Một khi bản tôn chết mà ta còn chưa đi thì sẽ chết theo! Chỉ có phân thân rời khỏi Man tộc, quy tắc tiên gia khác biệt chặt đứt liên hệ với bản tôn thì mới có cơ may sống."Tiếng thở nặng nề truyền từ bên cạnh Tô Minh. Hàm Không bóp chặt vai Tô Minh, khuôn mặt y cách hắn chỉ bảy tấc. Y nhìn chằm chằm mắt Tô Minh, trong mắt y có điên cuồng và sốt ruột. Giờ y sắp rơi vào tuyệt vọng, không còn bình tĩnh như trước."Tôi không có cách đưa ông trở về." Tô Minh im lặng chốc lát, từ từ nói."Ta nhắc lại lần nữa, đưa ta trở về!!!" Hàm Không gầm lên, bóp chặt vai Tô Minh, mặt lộ sát khí."Nếu ông không tin có thể đoạt xá nhìn trí nhớ của tôi, xem thử tôi có lừa ông không." Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhìn Hàm Không, đây là mục đích của hắn!Hắn ở tận cùng lối đi, bên ngoài vách đá, hiểu được rất nhiều chuyện. Đối với việc mình có phải thật sự mất đi một vài ký ức thì hơi do dự, hắn không thể bỏ qua những điều đó, hắn muốn hiểu rõ tất cả.Nhưng Tô Minh biết dựa vào tu vi của mình, muốn biết chuyện đã xảy ra trên người mình thì là không thể. Cho nên hắn nghĩ tới tổ tiên Hàm Sơn, nghĩ đến điều Hòa Phong nói…đoạt xá!Trong đoạt xá có một điều, chính là trong quá trình có thể cưỡng ép lục tìm ký ức!Hòa Phong không làm được nhưng Tô Minh tin tưởng tổ tiên Hàm Sơn có thể."Mình muốn biết vì sao trong mắt Hàn Thương Tử có thương hại. Mình muốn vì sao Nam Thiên không kể việc tộc Hỏa Man bị Man Thần hủy diệt. Mình muốn biết trên con đường đỏ xuất hiện ánh mắt lạnh lùng và câu nói kia vì sao khiến mình khẩn trương, bức rứt. Mình muốn biết nếu thật sự mất trí nhớ, vậy ký ức mất đi đó xảy ra trong thời gian nào. Mình muốn biết ký ức đã mất rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mình muốn biết A Công và những chuyện Ô Sơn phải chăng là một giấc mộng…" Tô Minh nhắm mắt lại, sau đó mạnh mở ra nhìn Hàm Không biểu tình dữ tợn."Giúp tôi, cho tôi biết trong trí nhớ của tôi thiếu đi cái gì, cũng cho ông biết vì sao tôi không có cách đưa ông về lại quê hương, chứng minh tôi không gạt ông. Giúp tôi…cho tôi biết…tôi là ai…" Tô Minh nhẹ giọng nói, ánh mắt cố chấp.Hàm Không nhìn chằm chằm Tô Minh. Ánh mắt của hắn chẳng biết tại sao khiến y thấy e ngại. Y e ngại Tô Minh bình tĩnh, e ngại vì cả đời y chưa từng gặp ai yêu cầu y đoạt xá chính mình."Đơn thuần đoạt xá và sưu hồn không thể nhìn tới ký ức hoàn chỉnh, chỉ có mảnh vỡ linh hồn…Nếu ngươi không đưa ta trở về, đã chủ động yêu cầu ta đoạt xá, vậy ta sẽ giúp ngươi một lần! Phân thân này của ta là lấy người Man tộc luyện chế thành. Người này khi còn sống có tu vi Tế Cốt cảnh Man tộc. Nếu ngươi muốn ta giúp ngươi, vậy ta chỉ có cách luyện ngươi thành phân thân của ta! Nếu ta chết thì ngươi chết chung, nếu ngươi không chết thì là tạo hóa, ta giúp ngươi một phen có ngại gì!" Hàm Không sống rất lâu rồi, sao không nhìn ra bên trong có bí ẩn. Nhưng y không có thời gian. Mắt Hàm Không lóe tia độc ác. Y đợi tám ngàn năm lại đổi lấy kết quả như vậy, không thể về nhà, không thể trở về quê hương.Thậm chí bây giờ y tùy thời sẽ chết. Một khi bản tôn bên ngoài chết, y không sống được. Cứ thế chết đi thì chẳng bằng đem Túc Mệnh cho y hy vọng lại đập nát thành phấn luyện thành phân thân của mình, cùng nhau chết, mặc kệ ra sao thì đích thật có thể thấy hết trí nhớ của đối phương.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.