Cầm Đế

Chương 136: Cầm liệu bỉ mông ( Phần 3 )


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cầm Đế

Hương Loan trước tiên nhìn thoáng qua Âm Trúc , sau đó mỉm cười nói : “ Hôm nay ta gọi mọi người đến là có một việc cần nói . Trong trận chiến tại Khoa ni á lần này , mỗi người các ngươi đã có biểu hiện phi thường xuất sắc , nhờ sự cố gắng của mọi người mà chúng ta đã có thể ngăn chặn đoàn quân thú nhân . Các ngươi đã cứu Phổ lợi á bình nguyên , các ngươi là anh hùng của Mễ lan đế quốc . Bây giờ chúng ta sẽ nhanh chóng trở về Mễ lan học viện , mọi người yên tâm , ta và Tư Thiết Lạp nhất định sẽ nói cho phụ hoàng biết chiến tích của các ngươi , để người ban thưởng “ .

Lời vừa nói ra , một tràng pháo tay hoan hô vang lên . Phần lớn đệ tử của học viện tham dự lần này đều là con cháu thuộc quý tộc , đối với bọn họ mà nói , được công chúa đế quốc tán thưởng là một vinh dự vô cùng lớn lao , huống chi sau này còn có luận công ban thưởng . Tại học viện có thể nói là vinh dự vô cùng , tương lai sau này cũng dễ dàng hơn , bất luận là gia nhập quân đội hay làm nghề gì , bọn họ đều có cơ hội hơn những người bình thường khác .

Hương Loan giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng : “ Công lao mọi người đóng góp sẽ được thưởng xứng đáng . Bất quá ta có chuyện cần mọi người hỗ trợ . Thời gian tiếp theo ta và Tư Thiết Lạp vẫn tiếp tục theo học ở học viện , chúng ta tựu không muốn lộ ra thân phận đặc biệt của mình để có thể cùng những đệ tử bình thường khác sánh vai học tập . Vì thế ta mong mọi người hãy giữ kín thân phận của chúng ta , không nói cho những đệ tử khác của học viện biết . Đây là bí mật của riêng tất cả chúng ta mà thôi . Khi trở về học viện , thân phận của ta và các ngươi hoàn toàn giống nhau , đều là một đệ tử mà thôi “ .

“ Ta – Nội Tư Tháp , dùng danh dự của một trọng kỵ binh , xin tuyên thệ sẽ giữ bí mật , tuyệt đối không nói với ai “ . Nội Tư Tháp giơ cao long thương trong tay , thanh âm tràn ngập sự kiêu hãnh .

Lúc này mọi người mới phản ứng theo , thậm chí có không ít người hối hận tại sao người thứ nhất xuất ngôn không phải là chính mình , như vậy có phải là sẽ gây ấn tượng tốt cho hoàng đế Mễ lan đế quốc tương lai không ! Trong nhất thời , tiếng tuyên thệ thi nhau vang lên , chỉ có Diệp Âm Trúc và Tô Lạp là im lặng không lên tiếng .

La Lan nhân cơ hội ‘ đả kích ‘ Âm Trúc luôn : “ Âm Trúc , tại sao ngươi không tuyên thệ . Chẳng lẽ sau này trở về ngươi sẽ tiết lộ thân phận của công chúa và vương tử điện hạ sao ? “ .

Diệp Âm Trúc nói : “ Tuyên thệ chỉ là một hình thức mà thôi . Nếu ta đã đáp ứng trong lòng thì cần gì phải lên tiếng , như vậy chỉ thêm phiền toái “ .

Tô Lạp gật đầu , nói : “ Ta cũng như vậy “ .

Hương Loan mỉm cười : “ Ta tin tưởng mọi người . Được rồi , mọi người nghỉ ngơi đi , một lúc nữa chúng ta sẽ quay trở về nhà “ .

“ Âm Trúc “ . Diệp Âm Trúc đang chuẩn bị cùng Tô Lạp rời đi thì đột nhiên có người kéo ống tay áo hắn , nhìn lại thấy đó là Mã Lương . “ Chúng ta qua bên kia nói chuyện “ .

“ Hảo “ . Diệp Âm Trúc dặn dò Tô Lạp vài câu rồi theo Mã Lương đến một chỗ vắng vẻ không người .

“ Mã Lương , ngươi tìm ta có việc gì ? “ . Diệp Âm Trúc tò mò hỏi .

Mã Lương nhìn quanh không có người nào chú ý đến hai người bọn họ rồi mới thấp giọng nói : “ Âm Trúc , lần này ngươi vì Mễ lan đế quốc lập công lớn , chờ chúng ta trở lại Mễ lan thành , nhất định hoàng đế sẽ trọng thưởng cho ngươi . Ngươi phải nhớ ký , nếu được mời gia nhập quốc tịch Mễ lan đế quốc , ngươi nhất định phải đáp ứng “ .

“ Tại sao ? Ta là người của A tạp địch á quốc , tại sao lại phải gia nhập Mễ lan đế quốc ? Nếu làm như vậy sẽ được trọng thưởng thêm ư ? “ . Trong mắt Diệp Âm Trúc tỏ ra vài phần bất mãn .

Trong mắt Mã Lương hiện lên một tia quang mang cháy bỏng : “ Âm Trúc , đối với Đông long bát tông chúng ta , đây là một cơ hội rất tốt . Làm một phần tử của Đong long bát tông , ngươi sẽ không thuộc bất kỳ một quốc gia nào trên đại lục , quốc tịch đối với chúng ta không có ý nghĩa gì . Ta nghĩ chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Mễ lan đế quốc , ít nhất cũng có thể tránh được một cơn ‘ phong ba ‘ “ .

Diệp Âm Trúc nhíu mày nói : “ Ta vẫn chưa rõ tại sao Đông long bát tông chúng ta lại không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào ? “ .

Mã Lương thoáng do dự một lúc , sau đó lắc đầu đáp : “ Nếu sư phụ của ngươi đã không nói cho ngươi biết thì ta cũng không thể nói nhiều hơn . Ta chỉ có thể nói , Đông long bát tông chúng ta chính thức thuộc về một nơi rất xa xưa , chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết , các tông còn lại đều tự mình tìm một địa phương để âm thầm phát triển , tuy thế số đệ tử vẫn rất ít . Đối với việc tu luyện của chúng ta đều yêu cầu cực cao cho nên chỉ có nhân tài chính thức mới có thể kế truyền , từ trước đến nay hầu hết đều là nhất mạnh đan truyền . Bốn tông mai , lan , tú , cúc có nhân số nhiều hơn chúng ta một ít , nhưng cũng phải sống ẩn dật . Nếu bây giờ ngươi có thể ở Mễ lan đế quốc phát triển thực lực , sau này có thể quy tụ bát tông về cùng một chỗ , khiến cho chúng ta trở về những ngày tháng huy hoàng trước đây “ .

Diệp Âm Trúc trầm ngâm suy nghĩ , một lúc sau mới nói : “ Được rồi , nếu như vậy ta sẽ đáp ứng “ . Nói xong hắn đứng dậy đi đến chỗ Tô Lạp . Mã Lương cũng không phát hiện ra ánh mắt Diệp Âm Trúc lúc này đã có thêm vài phần kiên quyết .

Từ khi rời khỏi Bích không hải , Diệp Âm Trúc đối với xã hội bên ngoài cảm thấy rất đơn giản , nhưng càng xâm nhập sâu vào bên trong , hắn phát hiện sự hiểu biết của mình quả thực quá ít . Hình như mỗi người đều có một bí mật chỉ riêng mình biết , đại lục cũng đầy những sự việc li kỳ cổ quái , vậy mà hắn cứ ngây ngô chẳng biết một chút gì cả , khiến lắm lúc bản thân hắn có cảm giác rất khó chịu . Bây giờ trong lòng hắn tràn ngập một khát vọng được biết tất cả tri thức trên Long khi nỗ tư đại lục này . Khi hắn xoay người bỏ đi , hắn đã âm thầm quyết định , khi trở lại học viện , bằng mọi cách phải dùng tốc độ nhanh nhất dung nhập được vào xá hội này , học được mọi tri thức mình chưa biết . Mười sáu năm tu luyện xích tử cầm tâm đã đem lại cho hắn nhiều điều hữu dụng nhưng cũng lấy đi rất nhiều điều . Bây giờ là lúc hắn lấy lại những thứ đã mất .

Nghỉ ngơi một lúc , mọi người lại tiếp tục lên đường . Vừa về đến nơi , hoàng đế đã truyền lệnh triệu kiến Hương Loan , Tư Thiết Lạp , Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Âm Trúc vào cung , số đệ tử còn lại trở về học viện . Bốn người ngôi trên một cỗ xe ngựa được một tiểu đội long kỵ binh hộ tống trực tiếp đi thẳng vào hoàng cung .

Trong xe ngựa , Tư Thiết Lạp nhìn thoáng qua sắc bình tĩnh của Diệp Âm Trúc , kỳ quái hỏi : “ Thần tượng , ngươi không có một chút khẩn trương nào ư ? “ .

Diệp Âm Trúc nghi hoặc nói : “ Tại sao ta phải khẩn trương ? “ .

Tư Thiết Lạp cười hắc hắc : “ Lần này ngươi lập công lớn , còn không biết phụ hoàng trọng thưởng cho ngươi như thế nào đây , vậy mà ngươi ngay cả một chút chờ mong cũng không có . Thần tượng thật không hổ dnah là thần tượng , xem danh lợi như cỏ rác a ! “ .

Diệp Âm Trúc có chút tức giận nói : “ Đã nói bao nhiêu lần rồi , đừng gọi ta là ‘ thần tượng ‘ “ .

Hương Loan ngồi một bên che miệng cười , nói : “ Tiểu chánh của thần âm hệ chúng ta không dễ bị mua chuộc như vậy đâu . Ta đoàn lần này phụ hoàng sẽ phong cho hắn một quan hàm hoặc một tước vị nào đó , nhưng sợ rằng người sẽ không thưởng ngươi quá cao đâu , dù sao việc tổn thất 500 ưng chuẩn long cũng có thể khiến người giận điên người “ .

Áo Lợi Duy Lạp có chút lo lắng nói : “ Không biết bệ hạ sẽ xử lí hai vị ca ca ta ra sao . Công chúa điện hạ , vương tử điện hạ , đến lúc đó xin hai người ... “ .

Tư Thiết Lạp vỗ vỗ bả vai Áo Lợi Duy Lạp , đáp : “ Yên tâm đi , học trường . Các ngươi đều là những tinh anh của La lan gia tộc , phụ hoàng rất anh minh , sẽ không làm khó hai người bọn họ đâu “ .

Hoàng cung của Mễ lan đế quốc có thể nói là đứng đầu trong tám quốc gia trên đại lục , các kiến trúc nơi đây chủ yếu có ba màu là hông , hắc , bạch , chẳng những tạo khí thế khí thế khôi hoành mà còn mang theo vài phần mỹ lệ . Nội cung diện tích cũng thật rộng lớn , tương đương với 1/4 diện tích . Có 5000 cấm vệ quân ngày đêm túc trực ở đây , trong số đó người mạnh nhiều như mây . Hơn nữa muốn vào được bên trong còn phải qua một ma pháp trận cường đại , đủ để chống cự tử cấp cầm chú công kích , có thể nói Mễ lan như một tòa thành bọc thép vậy .

Tiểu đội long kỵ binh đưa bốn người đến trước cửa hoàng cung thì dừng lại , phần tiếp theo do cấm vệ quân phụ trách . Do có vương tử và công chúa cùng ngồi nên bọn Âm Trúc cũng không cần xuống xe , được đưa vào trực tiếp luôn . Đi thêm một đoạn , những kiến trúc của hoàng cung khiến cho Âm Trúc sững sờ , lại thêm một lá cờ phần phật tung bay trong gió trên độ cao ba mươi thước , y hệt như gia huy của Hương Loan và Tư Thiết Lạp , thậm chí đồ hình có phần tinh xảo hơn . Xe ngựa lọc cọc tiến vào điện tiền , hai bên có hai hàng võ sĩ đứng đợi , người nào người ấy cao hơn hai thước , trong tay nắm chặt kim thương , nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng thực ra mỗi kim thương đều có sức nặng kinh người . Tư Thiết Lạp thì thầm nói cho Âm Trúc biết , mỗi võ sĩ này thực lực đều đạt tới lam cấp , mặc dù nhân số không nhiều lắm , nhưng là những cấm vệ quân tinh nhuệ nhất trong hoàng cung .

“ Chúng ta vào thôi “ . Hương Loan hướng tới Diệp Âm Trúc gật đầu , cùng Tư Thiết Lạp đi trước , Áo Lợi Duy Lạp và Âm Trúc đi sau tiến vào đại điện . Đại điện bên trong cực kỳ huy hoàng , các loại trang sức khiến người khác chói hết cả mắt , đủ đế thấy sự xa hoa lông lẫy của nó . Bất quá Diệp Âm Trúc có cảm giác không khí nơi đây có chút âm u , khiến hắn không thấy thoải mái . Hai bên đại điện , cứ mỗi năm thước lại có một kim chuy võ sĩ đứng canh , trước mặt võ sĩ là những đại thần của đế quốc , bên trái là quan văn , bên phải là võ tướng , nhìn sơ qua khoảng chừng trăm người .

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top