Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bánh Răng Thời Đại
Một đêm nhanh chóng trôi qua, trời đã tờ mờ sáng, Bạch Vân đứng dậy ra về sớm. Hôm qua, lúc tâm sự thì ông cảm thấy không thoải mái. Như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào ông vậy. Bạch vân thởi dài, có lẽ là già rồi nên ảo tưởng.Bạch Vân đã đột phá được nguyên anh trước khi cơn đại hồng thủy xuất hiện rất nhiều. Từ cơn đại hồng thủy đến giờ đã trôi qua một trăm năm, tuy không phải là nhiều với nguyên anh tu sĩ nhưng nó lại là một trăm năm gần cuối đời của ông. Có lẽ ông sẽ là người chết già đầu tiên trong thời đại mới này.Bạch Vân bước chậm về thành, ông lại bắt đầu công việc chữa bệnh của mình. Vì tại nghệ của ông nên rất nhiều người nhờ Bạch Vân tới chữa bệnh, do đó công việc của ông thường phải bắt đầu từ sớm và kết thúc khi mặt trời đã lặn.Lúc này, ở chỗ của Tân Mộc Lan, nàng đang hoàng thành vũ khí của mình. Qua nhiều lần nghiên cứu, nàng đã quyết định sẽ tạo ra nhiều linh kiện khác nhau để tạo ra một thanh súng hoàn chỉnh. Mộc Lan rất tự tin về cải tiến lần này của mình, nó không chỉ giúp thanh súng nhẹ hơn, bớt cồng kền hơn mà còn giúp nàng tiết kiệm nguyên liệu hơn nữa.Nhưng Mộc Lan không biết có một người đang quan sát tất cả. Lúc này trong căn phòng không chỉ có nàng mà còn có cả Trường Sinh ở trạng thái linh hồn. Trường Sinh đang nhìn chằm chằm vào thanh súng, nếu là trước đây thì hắn không thể hiểu được cấu tạo của nó nhưng giờ thì khác. Hắn cũng đã được khai thông đầu óc từ các linh hồn bị vùi dập trong dòng sông lịch sử.Trường Sinh đánh giá súng. Thanh vũ khí này của Mộc Lan chủ yếu là nhờ vào sự co giãn của một thanh kim loại bị quấn vòng và thứ bột dễ nổ khi bị va chạm mạnh kia. Với uy lực của viên kim loại khi bị bắn ra thì có thể giết chết một tên kết đan khi không phòng bị.- ---Một ngày nữa nhanh chóng trôi qua, mặt trời lúc này đã lặn xuống nhường chỗ cho ánh trăng mò ảo. Bạch Vân tiếp tục đi về phía khu rừng. Ông từ từ bước đến cuối hang, nhưng lần này đợi ông không còn là cây nấm u huyễn có thể phát sáng nữa mà là một cậu bé.Cậu nhanh chóng lao lên và nhào vào người ông, ôm ông khiến ông bàng hoàng. Chưa kịp để ông định thần thì cậu bé lại nói:- Cha!Bạch Vân giật mình, con ông vốn đã chết từ lâu, không ngờ có ngày ông lại được nghe có người gọi mình như vậy, khoét mắt của ông có chút cay cay. Bạch Vân đánh giá cậu bé trước mắt, cậu cũng đang nhìn lại ông. Tuy đã già nhưng dù sao ông vẫn là nguyên anh cảnh, ông rất nhanh đã suy đoán được phần nào của sự việc, nếu yêu thú có thể hóa hình thì tại sao thực vật lại không thể?- Con là cây nấm đó?- Vâng.Cậu bé đạp lại rồi nhe răng cười. Cậu nhanh chóng kể lại cuộc đời của mình cho Bạch Vân. Từ khi có ý thức thì xung quanh cậu chỉ là một màu đen tối, vì vậy cậu rất sợ hãi, cậu cố gắng lắng nghe xung quanh nhưng đều vô ít. Một ngày, trong khi cậu đang hấp thụ dinh dưỡng từ đất thì Bạch Vân xuất hiện, mới đầu cậu còn sợ Bạch Vân nhưng nhờ vào việc ông hay chắm sóc cậu nên cậu đã dần tin tưởng ông.- Con muốn cha làm cha con!Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.