Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)
Thời gian cứ trôi qua từng ngày, Diệp Huyên vẫn bị Tạ Duật Chi nhốt trong căn phòng đó. Mỗi ngày, Tạ Duật Chi đều ghé qua xem nàng, ôm nàng trò chuyện, nhưng đa phần thời gian vẫn dành cho việc hoan ái. hắn không cho Diệp Huyên mặc đồ của mình, chỉ có thể khoác đạo bào của hắn, dưới chiếc trường bào dài rộng là cơ thể mềm mại, trắng nõn trần truồng, chỉ có hạ thể được mặc thêm một cái tiết khố, mà tiết khố này cũng là của Tạ Duật Chi. Sau khi hoan ái, Tạ Duật Chi rút gậy th*t từ trong hoa huy*t ra sẽ ngay lập tức nhét một cái dương cụ giả vào thay thế. Toàn bộ tinh dịch đều bị tác lại trong âm đạo, khiến bụng dưới của Diệp Huyên căng phồng lên.hắn dường như quyết tâm muốn khiến Diệp Huyên mang thai, là tu sĩ tu đạo, thực chất là nghịch thiên cải mệnh, nên tu sĩ có tu vi càng cao thì càng khó có khả năng sinh ra đời sau. Lúc đầu, Diệp Huyên có chút lo lắng, sau này thấy Tạ Duật Chi cố gắng lâu như vậy mà bụng của mình một chút động tĩnh cũng không có, thì nàng cũng mặc kệ hắn.Tâm trí của nàng đều dồn hết lên việc phá tan cấm chế, tu vi của Tạ Duật Chi cao hơn Diệp Huyên rất nhiều, hắn vì nhốt Diệp Huyên mà đã hạ vào trong người nàng cấm chế cực kì lợi hại, mặc dù có đạo pháp tuyệt diệu của Thương Lan phái, nhưng Diệp Huyên âm thầm tu luyện cũng hơn nửa tháng nhưng cũng chỉ khôi phụ được một chút thị giác.Chuyện này tất nhiên Tạ Duật Chi không biết, hắn vẫn nghĩ Diệp Huyên vẫn không nhìn thấy gì như trước, không hề biết rằng Diệp huyên đã có thể nhìn thấy hình dáng hắn, mặc dù vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Lúc Tạ Duật Chi không có ở đây, Diệp Huyên quan sát bày trí của căn phòng, chậm rãi nghiên cứu đường chạy trốn.Tạ Duật Chi đối với nàng gần như là phục tùng một cách ngoan ngoãn, bày trí trong phòng rất tráng lệ, có không ít kì trân dị bảo mà Diệp Huyên chưa bao giờ thấy. Ngoại trừ việc thả Diệp Huyên đi, thì những yêu cầu khác của Diệp Huyên hắn đều đáp ứng, mà hắn càng như vậy, Diệp Huyên lại càng khinh thường. Nàng chưa bao giờ cho Tạ Duật Chi sắc mặt tốt, lúc nối giận liền chỉ thẳng vào mũi hắn bào hắn cút đi, cũng chỉ có trong lúc hoan ái, nàng được Tạ Duật Chi làm cho thư thái, mới thoáng nhu thuận một chút.Nhưng Tạ Duật Chi không hề để ý, cho dù là lúc Diệp Huyên tức giận, nhấc chân đá lên mặt hắn, hắn cũng chỉ bắt lấy chân nàng đặt ở trong lòng bàn tay ôn nhu vuốt ve: "Nàng rất để ý Đạo Hoa sao? Bởi vì ta đã giết hắn?" hắn cười hỏi.Phát hiện từ ngày đó trở đi Đạo Hoa không đến hầu hạ mình, Diệp Huyên liền cảm thấy có phần không đúng. Tạ Duật Chi cũng không giấu diếm, nghe nàng hỏi Đạo Hoa đang ở đâu, hắn liền trả lời một cách nhẹ nhàng: "hắn bị ta giết rồi.""Ngươi rõ ràng" tức giận dâng lên trong đáy mắt, Diệp Huyên cố gắng kiềm chế để không tặng cho Tạ Duật Chi một bạt tai, "Ngươi rõ ràng đã nói là không truy cứu tội của hắn nữa.""Đúng vậy, ta đáp ứng nàng." Tạ Duật Chi đưa chân nàng đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên: "Nhưng ta ghen tị hắn, dựa vào cái gì mà nàng cầu tình thay hắn, nhưng lại keo kiệt không liếc nhìn ta dù chỉ một cái."Cảm giác ấm áp tê dại truyền đến từ gan bàn chân, khiến Diệp Huyên ghê tởm đến phát ói: "Muốn ta để ý đến ngươi?" Nàng cười lạnh chộp lấy chén trà không chút do dự ném về phía hắn, "Ngươi cứ ở đó mà mơ đi!"Bịch một tiếng, chén trà nện trúng đầu Tạ Duật Chi, vỡ thành nhiều mảnh. Tạ Duật Chi không tránh, tùy ý để máu tươi chảy dọc xuống, ngậm lấy ngón chân đáng yêu của Diệp Huyên mà mút: "nàng vẫn cứ không ngoan như vậy, A Huyên..." Bàn tay to chậm rãi hướng lên trên, cách một lớp vải chậm rãi phác họa hình dáng hoa huy*t của nàng, động tác vừa sắc tình vừa hạ lưu, chỉ một lát sau, Diệp Huyên liền ướt.hắn cởi tiết khố đang mặc trên người Diệp Huyên xuống, rút dương v*t giả ra, nhưng vì được nhét trong hoa huy*t trong thời gian dài mà dương v*t giả trở nên ấm áp, trơn tuột. Nghĩ đến việc thứ này nằm trong cơ thể Diệp Huyên, Tạ Duật Chi cảm thấy dương v*t giả nằm trong tay vô cùng chướng mắt. Tiểu huyệt dâm đãng của A Huyên đều là của hắn, cũng chỉ có gậy th*t của hắn mới có thể nhét vào."A Huyên..." hắn ôm lấy Diệp Huyên, đem thư to lớn dưới hạ thân mình nhét vào trong cơ thể nàng, hoa huy*t vừa bị lấp đầy Tạ Duật Chi liền bắt đầu va chạm kịch liệt, "Nàng rất muốn thoát khỏi đây, đúng không?"Diệp Huyên bị hắn va chạm mãnh liệt đến mất hồn, tiếng rên rỉ đứt quãng bật ra từ miệng: "Ta, cho dù ta muốn... A, ân a... Chẳng lẽ, a... A a... Chẳng lẽ ngươi sẽ thả ta sao?" Thường xuyên hoan ái khiến cả hai đều quen thuộc cơ thể của nhau, Diệp Huyên bị Tạ Duật Chi dạy dỗ trở nên cực kì mẫn cảm, chỉ cần hắn chạm vào nàng, cho dù trong lòng không muốn thì hoa huy*t cũng sẽ cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn."Ta tuyệt đối sẽ không thả nàng đi" Tạ Duật Chi hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, đem gậy th*t cắm vào sâu hơn trong tử cung Diệp huyên, "Ta muốn mãi mãi cắm gậy th*t của ta trong dâm huyệt nàng, chúng ta không cần dùng dương v*t giả" giọng nói của hắn mang theo chút tức giận cùng ghen tị, "Ta biết nàng thích gậy th*t của ta cắm trong cơ thể nàng, đúng không?"Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.