Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ấn Ký Quỷ Hậu
Phiên Linh ngước mắt lên, nhìn xung quanh. Cô bé trong giấc mơ tối qua đang ngồi trên một cành cây mà đung đưa đôi chân nhỏ bầm tím và sây sát.
"Gia đình em rất lo lắng cho em, họ thật sự thương em. Chỉ là vì mọi người rất bận nên mới không có thời gian ở bên em thôi!" Cô nhìn cô bé đang ngồi trên cành cây mà nói.Gương mặt của cô bé ma bỗng chốc trùng xuống, cắn cắn môi. Phút sau cô bé lại biến mất. Xung quanh Phiên Linh là tiếng cười "hí hí" của một đứa trẻ. Cô đưa mắt nhìn quanh, tứ phía không có lấy một bóng người. Mọi thứ xung quanh cô tối dần, cho đến khi đôi mắt cô chỉ nhìn thấy một màu đen. Đằng trước có ánh sáng, cô chạy đến đó. Nhưng chạy mãi vẫn chưa đến được ánh sáng. Nó quá xa, hay đơn giản là nó giống như những ngôi sao, cô có chạy xa bao nhiêu, nhanh cỡ nào, vẫn mãi mãi không thể chạm vào. Cô dừng chân, mồ hôi lăn xuống ngũ quan xinh đẹp. Trán cô đã đẫm mồ hôi, chân mỏi, không thể chạy tiếp. Tiếng cười hí hí hí vang lên trong không gian toàn một màu đen. Cô không cảm nhận được gì, chỉ thấy ớn lạnh. Cô nói to: "Cô bé à! Em mau ra đi! Đừng có như vậy! Gia đình em quả thật rất buồn vì chuyện của em, em đừng có phạm sai lầm!" "Chị nói dối! Tất cả đều là giả! Tôi không thể tin chị! Họ toàn lừa tôi, họ toàn thất hứa!" Giọng nói của cô bé văng vẳng bên tai cô, rất to và rõ ràng.Vai cô chợt nhói lên, cảm thấy áo ướt đẫm một khoảng, mùi máu xộc vào mũi. Lưng của cô cũng trở nên đau nhức, máu từ vết thương chảy ra. Cô ngã gục xuống nền đất lạnh lẽo. "Vương Hạo! Cứu em!" Điều đầu tiên cô có thể nghĩ tới chính là Vương Hạo. Giọng nói yếu ớt không ngừng gọi tên hắn. Bỗng có một lực bế cô dậy, cô tựa vào người đó. Kì lạ là người này không có chút hơi ấm, nhưng lại mang cho cô cảm giác an toàn. Mùi đặc trưng thoang thoảng, cô khẳng định đây là Vương Hạo. Cô muốn đưa tay lên cảm nhận hắn, nhưng đã không còn sức. Thái độ hiện gì của hắn cô cũng k không thấy, chỉ cảm thấy đôi mắt nặng trĩu và mệt mỏi. ______________Chân mày xinh đẹp khẽ nhăn lại, cô khó nhọc mở mắt. Cố gắng ngồi dậy và nhìn quanh, đây không phải nhà của cô, nhưng thật quen thuộc. "Cạch!" Tiếng cửa mở, cô quay đầu về phía đó. Người bước vào không ai khác ngoài La Dịch. Anh bước tới và ngồi xuống giường, ánh mắt nhìn về bức tường lạnh, khé thở dài. "Cô... Đúng là may mắn! Nhưng tên kia lại không như vậy. Khi cảm nhận được cô đang gặp nguy, không màng đến nguy hiểm mà phóng đến chỗ cô. Lúc về thì lại bị thương. Theo tôi, vết thương đó là của cô. Đúng chứ?" Anh từ từ quay đầu về phía cô, ánh mắt dán trên gương mặt xinh đẹp. Cô mở to mắt, hôm qua hắn đến cứu cô là thật. Cô chỉ gật đầu thừa nhận lời La Dịch. Hắn thở dài nói tiếp"Hắn đưa cô về đây, tức là dinh thự của hắn. Mục đích là ở đây cô sẽ an toàn, còn hắn đang dưỡng thương!" Cô nghe đến đó, mặc cho cơ thể mệt mỏi cỡ nào, vồ lấy La Dịch, nắm chặt hai vai mà lắc mạnh hắn, nói to: "Anh ấy ở đâu? Có phải cũng ở trong dinh thự này không?"Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.