Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Yêu Mà
Tầm 8 năm trước lúc ấy mình còn nhỏ lắm, ngoài thời gian đi học và lo cơm nước thì thời gian rảnh là mình hay đàn đúm với mấy đứa cùng xóm.Trái ngược với mình là thằng Khoa củ cải này, nó lớn hơn mình hai tuổi, lại to con nên làm đầu gấu trong xóm luôn.Nó hay ăn hiếp mấy đứa nhỏ hơn trong đó có mình là nạn nhân thường xuyên nhất.Ấn tượng về thằng này nói chung chả tốt đẹp gì, khoảng ba bốn năm trước thì hình như nhà nó chuyển đi nơi khác sống nên không còn thấy mặt nó nữa, giờ thì nó lại xuất hiện ở đây, có điềm không lành.- Tìm tụi này có gì không? - thằng Luân hỏi, chắc nó cũng nhớ ra rồi.- Mày là thằng Luân phải không, cũng lâu rồi không gặp mấy đứa.- Cũng không có ham hố gì gặp nhau đâu.- Gì mà gắt vậy, bạn cũ lâu ngày gặp lại thôi mà.- Tui chả dám làm bạn với anh đâu.- Mày cứ nói quá, coi thằng Duy nè, thấy không?- Không, tui có thấy gì đâu? - mình trả lời.- Hai tụi bay làm anh thấy buồn đó.- Ai vậy anh? - bé Kiều hỏi.- Người quen cũ thôi, không có gì đâu, tụi mình đi.Nói rồi ba đứa dắt nhau đi bỏ lại thằng kia đứng chưng hửng.- Hình như anh đó còn muốn nói gì nữa đó.- Kệ nó đi, chả có gì tốt đẹp đâu.- Hai người có vẻ hằn học quá ha.- Tại vì nó...- Không có gì đâu, ai cũng vậy mà, có người thích có người ghét, thế thôi.- mình nhảy vào ngắt lời thằng Luân.- Ừ, không có gì đâu, đi chơi tiếp thôi.Gặp mặt cái thằng mập kia xong ăn chơi cũng bớt vui.Đi qua đi lại thêm tầm mười phút nữa rồi thì giải tán, đường ai nấy đi.- Có gì không nói em biết được hả? - bé Kiều hỏi trên đường về.- Có gì đâu?!?- Thật không?- Lúc nào cũng nghi ngờ người tốt không à...thật ra là có...- Liên quan đến anh Khoa hồi nãy?- Ừ, chẳng gì tốt đẹp nên cũng không muốn nhắc tới.- Nói em biết được không? Không phải em tò mò chuyện riêng của anh mà vì...!- bé Kiều ngưng giữa chừng rồi áp má vào lưng mình.- Ờm…có gấu quan tâm thích ghê đó, he he.- Thấy người ta quan tâm còn không mau nói ra, để người ta lo.- À, ra quán làm li chè rồi anh kể cho nghe nghen.- Dạ.Kể chuyện gấu nghe mỗi lần phải tốn hai ly chè vầy chắc sạt nghiệp sớm.- Chuyện là như thế này:“...Thằng ông nội đó hồi anh còn nhỏ cũng coi như là đầu gấu số một trong xóm, mấy cái trò nghịch phá các thứ toàn nó đầu têu.Đặc biệt hơn nữa thì thằng này thường xuyên ăn hiếp mấy đứa nhỏ hơn nó và rất hay bị phụ huynh mắng vốn.Trong số mấy đứa bị nó xúc thì chỉ có anh là nó không bao giờ bị người lớn nạt vì...phụ huynh anh đi làm sáng đến chiều cả ngày có khi không gặp mặt thì anh lấy ai ra mà...méc.Do đó anh là đứa hay bị nó cà khịa nhiều nhất.Anh thì thuộc loại yếu mà hay ra gió nên toàn bị nó đánh thôi.Ăn đòn riết nên gặp nó cơ thể anh nó tự phản xạ lại kiểu thú nhỏ sợ thú to ấy.Có một lần bị nó đập xong thì anh gặp ông sư phụ.- Ê nhóc, có sao không?- Có...à dạ có...- Hầu như lần nào đi ngang chỗ này cũng thấy mày bị tụi nó ăn hiếp.- Chắc tại con yếu nhất đám.- Có muốn mạnh lên không?- Dạ có.- Mạnh lên để còn trả thù nó đánh mìn?- Dạ không, con chỉ muốn khỏe hơn để không bị ăn hiếp nữa thôi.Mà thôi con về đây, bố mẹ dặn không được nói chuyện với người lạ.- Gượm đã, nhà bác bên đó, hôm nào nhờ bố mẹ dắt qua rồi bác dạy cho cách để không bị ăn hiếp nữa.- Có cách đó hả bác?- Ừ.Lúc đó thì thấy ổng cũng lạ lạ nên anh cũng né ổng ra, mà nghe bảo vậy nên anh cũng nói lại với phụ huynh.Cuối tuần ba anh ổng dắt anh qua, hai ông nói chuyện gì đó một hồi thì ông ba đi về còn anh ở lại...bái sư.Sư phụ của anh co ba người con nhưng ổng lại truyền thụ hết kinh nghiệp cho anh.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.