Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Về Năm 70
Chu Tiểu Mẫn vừa từ chỗ làm việc về, trong tay cầm áo khoác, thấy Tảng con trai nhỏ khóc chạy tới. Cô ta cau mày quan sát con từ trên xuống dưới một lượt, thấy nó không bị thương, lập tức tức giận mắng: “Lại làm sao vậy? Ngày nào cũng khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, Chu Tiểu Mẫn tôi sao lại sinh ra một đứa con trai như vậy? Y như cha của mày, đi về nhà.” Đánh nhau với người ta lần nào cũng thua, bị người ta đánh rồi khóc, bản lĩnh gì cũng không có, một chút cũng không giống Chu Tiểu Mẫn cô.“Mẹ, con bé chết tiệt kia trừng mắt nhìn con.” Tảng khóc sướt mướt vùi vào người mẹ, nghĩ đến ánh mắt hung dữ của con bé kia, trong lòng nó đến giờ còn hoảng sợ.“Con bé chết tiệt nào?” Chu Tiểu Mẫn bị cách nói của con làm hồ đồ.“Chính là con bé nhà chúng ta —— Nha Nha đó, nó trừng con, rất kinh khủng, oa…” Nói xong lại lớn tiếng khóc lên.Chu Tiểu Mẫn nghe xong tức giận muốn đánh người, không phải đối với Nha Nha mà là thằng con trai yếu đuối này của mình. Con bé kia mới ba tuổi, cơ thể lại gầy yếu, nhìn không khác gì đứa bé hai tuổi, thằng nhóc này đã sáu tuổi rưỡi vậy mà lại bị một con nhóc hai ba tuổi dọa khóc? Nó còn có thể làm cái gì chứ?Cô ta hung hăng tát vào mặt Tảng một cái, tức giận mắng: “Đồ vô dụng, chỉ bị một đứa con nít trừng mắt thôi cũng khóc, còn không biết xấu hổ tới khóc với mẹ? Tại sao mẹ lại sinh ra một đứa vô dụng như mày chứ? Y như người cha phế vật của mày, cút ra ngoài đi, thấy mày mẹ liền tức giận.” Nói xong, không để ý đến con trai đang oa oa khóc lớn xoay người đi vào nhà.Lúc Chu Tiểu Mẫn vào trong nhà, đúng lúc thấy bà ngoại bưng chậu nước từ trong phòng phía tây ra, nghĩ đến cô em chồng chẳng mấy chốc sẽ về với ông bà thì vẻ mặt cô ta đầy chán ghét. Tuổi còn trẻ chết yểu trong nhà sẽ có nhiều xui xẻo? Sau này ai còn dám ở phòng đó nữa? Trong lòng không ngừng buồn bực, nhưng hiện tại mọi người như vậy, nếu cô ta nhiều lời đúng lúc đối phương tắt thở, thì dù cô ta có mười cái miệng cũng không giải thích được. Nghĩ vậy, cô ta ‘phi’(nhổ nước bọt á 囧) một cái về phía phòng phía tây, xoay người đi ra sân múc nước rửa mặt.Thấy vẻ mặt chán ghét của con dâu, bà ngoại im lặng, lặng lẽ đóng cửa phòng con gái. Một tay bà bưng chậu nước, một tay lau nước mắt trên mặt: Trân Nhi của bà đã bắt đầu mơ hồ không nhận ra ai cả, hẳn là chỉ còn khoảng hai ngày, cứ để nó yên tâm đi đi.Nha Nha ngồi trước bàn trong phòng bà ngoại, tay nhỏ bé chống cằm, ngơ ngác nhìn lá cây ngoài cửa sổ. Đều nói người trưởng thành không cần lo nghĩ gì, nhưng hiện tại bé chưa trưởng thành mà đã rất sầu lo: Nếu mẹ thật sự mất, bé nên làm gì bây giờ?—— Ta là đường ranh giới ——Một buổi sáng như bình thường, năm ấy Đoạn Ngọc Trân hai mươi ba tuổi nhắm hai mắt lại, không tỉnh lại nữa.Nhìn thi thể mẹ bị người ta khiêng đi, Nha Nha khóc lớn: Bé khóc không chỉ vì người mẹ đời này, còn vì người mẹ đời trước, bản thân đã chết gần một năm, mẹ, người có khỏe không? Mẹ lương thiện yếu đuối như thế, rốt cuộc có thể nhẫn tâm vứt bỏ người đàn ông phản bội kia không? Một người mẹ mất con gái, làm sao vượt qua nổi những ngày tháng tiếp theo? Còn có, mất đi mẹ rồi sau này bé phải làm sao bây giờ? Cơ thể này còn nhỏ, không thể làm được gì cả, bé phải sống sót thế nào?Đầy bi thương, đầy bất lực, ủy khuất, Nha Nha buông thả mình khóc, bởi vì bé biết, đây là cơ hội duy hội duy nhất mà bé có thể khóc quang minh chính đại. Sau này bé phải cụp đuôi làm người, cẩn thận từng li từng tí sống trong nhà này, không còn cơ hội để lớn tiếng khóc.Mẹ không còn, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục. Để cuộc sông sau này được dễ chịu, mỗi ngày bé đều chạy trước chạy sau theo giúp đỡ bà ngoại, hy vọng để mợ biết bé không phải kẻ vô dụng, bé có thể làm việc.Dù bé cẩn thận đến đâu, phiền toái vẫn tìm đến.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.