Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Về Năm 70
Thừa dịp cáo mới bắt được, La Gia Tề sưởi ấm người, vội vàng ăn chút cơm, dặn dò Nha Nha không cần sợ rồi khóa kỹ cửa, ôm con cáo đã bọc tốt đến nhà đội trưởng Triệu đầu thôn.Đến nhà Đội trưởng Triệu, chỉ thấy người nhà họ Triệu đang vây quanh cái radio nghe phát thanh. Niên đại này người có radio chính là có vật hiếm lạ, trong thôn chẳng có bao nhiêu đứa nhỏ thấy qua. Khi còn bé La Gia Tề sống trong thành phố cho nên tương đối biết thứ này, trong nhà cậu còn từng có một cái, ông nội thường đặt ở đầu giường nghe, nhưng hiện tại không biết đã sớm vào túi ai rồi.Gặp thằng nhóc thứ hai nhà họ La đến đây, Đội trưởng Triệu ngạc nhiên, anh ta chưa từng nghĩ đứa nhỏ này sẽ đến. Nhưng anh ta rất có thiện cảm với đứa nhỏ này như hai cụ già nhà họ Vương, vừa không gây chuyện, cũng không trộm cắp, bây giờ còn báo đáp ân huệ giúp đỡ nhà họ Đoạn chăm sóc đứa nhỏ, thật là một đứa trẻ tốt hiếm thấy, chỉ là gia đình nó? Ai… Nghĩ đến nhà họ La, anh ta không nhịn được thở dài trong lòng.Có thể nói là bình thường La Gia Tề để lại cho người ta ấn tượng rất tốt, vì thế số ít lần ăn cắp vặt kia mọi người đều tự động đẩy lên người kẻ khác, chưa từng nghĩ sẽ là cậu.“La Gia Tề, sao cậu lại đến nhà tớ? Tới tìm tớ chơi hả?” Triệu Thiết Sinh ở một bên vui mừng khi gặp La Gia Tề đến nhà mình, cảm thấy thực ngạc nhiên, cậu ta đã sớm hiếu kỳ đối với người bạn cùng lứa tuổi này, chỉ là hai người vẫn chưa từng tiếp xúc. Ba cậu ta là lãnh đạo trong thôn, tuy rằng tiền lương chỉ có vài đồng nhưng cậu ta chưa từng thiếu đồ ăn vặt và đồ chơi, cho nên trong số đám người đổi đồ với La Gia Tề chưa từng có cậu ta.“Con tự chơi đi, con tưởng người ta giống thằng nhóc con sao, suốt ngày chỉ biết chơi đùa?” Cười mắng con trai nhỏ, trong giọng nói đội trưởng Triệu lại không không che dấu được yêu thương, sinh ba đứa con gái mới được thằng con trai, sao trong lòng anh ta không thương được?Mắng con xong, anh ta quay đầu nhìn về phía La Gia Tề: “Đến tìm chú có việc hả? Đi, chúng ta vào phòng nói chuyện.” Cùng tuổi với con trai nhưng hiểu biết của hai đứa đã sớm khác nhau, không biết cưng chìu con như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu? Nhưng con trai còn có người cha là anh ta ở đây, dù thế nào đều không thể để nó chịu thiệt thòi.La Gia Tề cười gật đầu với Triệu Thiết Sinh rồi cất bước đi theo.Đến phòng phía tây, đóng cửa lại, Đội trưởng Triệu ngồi ở trên ghế cười hỏi: “Đến tìm chú có việc hay là có khó khăn gì? Tuy rằng hiện tại trong thôn quả thật rất khẩn trương, nhưng nếu thực sự có khó khăn gì không giải quyết được, cũng nên nói ra xem trong thôn có thể giúp đỡ một phen hay không.” Anh ta có thể lên tới vị trí bây giờ, chính là cho dù trong lòng có nhiều khinh thường đối phương, trên mặt vẫn không ngừng tươi cười. Đừng nhìn đối diện chỉ là một đứa nhỏ chưa lớn, nhưng ai biết được sau này trưởng thành nó sẽ trở nên ra sao? Làm người không nên quá tuyệt tình.La Gia Tề đứng giữa phòng, vẻ mặt băn khoăn, chỉ thấy cậu gãi đầu, lo lắng nói: “Không phải sắp tới năm mới rồi sao? Cháu đi lên núi muốn thử vận may, không ngờ vậy mà bắt được thứ này, nhưng thứ này đặt trong nhà cũng lãng phí, cháu nhớ mấy năm nay ở trong thôn chú rất chiếu cố cháu nên mang đến cho chú.” Nói xong, đặt con cáo trong tay xuống, mở ra cho đối phương xem.Thấy con cáo nguyên vẹn không chút sứt mẻ, trong mắt đội trưởng Triệu xẹt qua một tia khiếp sợ, chủ yếu là không ngờ thằng nhóc này có thể bắt được một con cáo? Loài này rất giảo hoạt, người lớn muốn bắt đều không dễ dàng.Gặp thằng nhóc nói như vậy, anh ta đắn đo, vẻ mặt khó xử mở miệng nói: “Gia Tề à, cháu cũng biết quả thật trong thôn có chiếu cố đặc biệt với các cháu, nhưng nếu muốn nhiều hơn thì thật sự không phù hợp với chính sách quốc gia, hiện tại trong thôn rất khó khăn.” Mấy đứa nhỏ choai choai ăn không uống không, ai muốn nuôi bọn chúng chứ?“Cháu biết trong thôn đã rất săn sóc chúng cháu, nhưng chú cũng biết bây giờ Nha Nha đang sống với cháu, Nha Nha còn nhỏ, nếu em ấy bị nhức đầu hay sốt thì cháu đều không có tiền cho em ấy khám bệnh. Cháu không đòi hỏi gì khác, phiếu lương thực cháu đều không cầu, công việc trong đội sản xuất trong thôn nhiều, chú giúp cháu một công việc để cháu kiếm được nửa công điểm, thật sự không dám làm trong thôn có thêm phiền toái.” Cậu biết trong thôn có vài đứa nhỏ choai choai điều kiện gia đình không tốt nên đi ra ngoài kiếm nửa công điểm. Nhưng nói thật những đứa nhỏ này xác thực lớn hơn chính mình, nhưng không có cách nào, ai bảo cậu nhỏ chứ? Vì Nha Nha, cậu chỉ có thể thử xem.Nghe điều kiện đối phương đưa ra, đội trưởng Triệu trầm mặc. Kỳ thật chuyện này không tính là quá phận, hiện tại khan hiếm nhất chính là các loại phiếu, nếu đứa nhỏ này chỉ muốn làm việc ở trong thôn kiếm nửa công điểm như đã nói, không phải là không thể được?Nhớ tới đứa nhỏ này nói Nha Nha đang ở trong nhà nó, anh ta không khỏi nghĩ tới bà ngoại và mẹ Nha Nha. Lại nhìn bộ dáng khẩn cầu căng thẳng kia của đối phương, trong lòng dao động ba phần, cuối cùng anh ta gật đầu nói: “Ngày mai chú bàn bạc với mấy người chủ lực trong đội một chút, nếu bọn họ không có ý kiến thì sang xuân cháu sẽ vào đội làm việc. Nhưng phải nhớ làm việc thật tốt, không được trộm cắp giở trò làm mất mặt ông nội cháu, xét cho cùng ông nội cháu cũng là người già trong thôn chúng ta, nhưng cha của cháu, ai, không nói những chuyện này nữa. Con cáo này cháu cầm về đi, bản thân chú lớn như vậy sao có thể muốn đồ của hai đứa nhỏ các cháu? Nếu truyền ra ngoài, người ta nói chú thế nào? Mau cầm lại đi.” Đội trưởng Triệu ngồi ở trên ghế, chỉ vào con cáo nói với La Gia Tề không được.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.