Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 220: 220-221


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

“Đều là chuyện tốt của ngươi!”

Hoàng Dương chỉ vào Hoàng Ngọc, tức giận.

“Cha!”

Hoàng Ngọc càng thêm ủy khuất hơn, nước mắt lưng tròng, “Con chẳng qua chỉ dạy một bài học nhỏ cho tiểu tử nhà họ Tống thôi, đây là cái gì chứ?”

“Ông nội ngươi đã hứa với Sở Trần là sẽ uống rượu trong bảy ngày. Ngươi đem rượu đổ đi, đây không phải là tát vào mặt ông nội của ngươi hay sao?”

Hoàng Dương tức giận, giơ tay muốn tát Hoàng Ngọc, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn đã kìm lại, sau tất cả, những gì Hoàng Ngọc sẽ làm tiếp theo, còn khó chịu hơn là đánh hắn ta.

Hoàng Ngọc nhanh chóng đáp lại, và ngay lập tức hét lên: “Cha, con biết là con sai.”

“Biết sai cũng vô ích.”

Hoàng Dương nghiêm nghị nói, “Ra khỏi đây ngay lập tức và tìm một tờ báo.”

Hoàng Ngọc sửng sốt, “Tại sao lại tìm đến tòa soạn báo?”

“Xin lỗi.”

Hoàng Dương hít sâu một hơi, ánh mắt cũng không có thiện ý, hắn nói: “Xin lỗi Tống Thu của

nhà họ Tống và đăng lên báo.”

“Cái gì?

JI

Hoàng Ngọc buột miệng, không thể tin vào tai của mình, “Cha, có phải người nói sai gì không?”

Hoàng Dương tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Ngọc, “Con nghe cho rõ, lấy danh nghĩa của con tìm một tòa soạn báo nói chuyện. Hướng Tống Thu nhà họ Tống, đăng lời xin lỗi trên báo.”

Hoàng Ngọc nhìn vào mắt Hoàng Dương, một lúc sau mới thốt lên: “Không thể nào! Làm sao con có

thể xin lỗi tiểu tử nhà họ Tống được? Không thể nào! Hơn nữa, con đã làm gì hắn ta thìSỞ Trầncũng đã làm tất cả mọi thứ với con rồi, con cũng là nạn nhân, tại sao con phải xin lỗi Tống Thu? Không thể!”

Hoàng Ngọc liên tiếp nói vài câu ‘không thể.’

Thâncon trai cả của trưởng tử của nhà họ Hoàng, trong lòng hắn có niềm kiêu hãnh tột độ.

Nếu như trước mặt cảthành phố đăng đàn xin lỗi Tống Thu của nhà họ Tống, tương lal sau này

làm sao hắn có thể ngẩng đầu lên nhìn người?

Đầu của Hoàng Ngọc dường như được trang bị lò xo bên trái và bên phải, lắc đầu liên tiếp.

“Con sẽ không xin lỗi, con có chết cũng không xin lỗi.”

Hoàng Ngọc lớn tiếng nói, “Cha, tại sao cha muốn con xin lỗi nhà họ Tống? Bây giờ nhà họ Tống đã xong. Nếu là nói lời xin lỗi, phải là cả nhà họ Tốngphải hướng chúng ta xin lỗi.”

Hoàng Dương nhìn Hoàng Ngọc,

nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn đột nhiên cảm thấy việc yêu cầu Hoàng Ngọc xin lỗi không phải không có chỗ tốt.

Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Ngọc chưa bao giờ phải chịu bất kỳ sự lùi bước nào.


 


Nhà họ Hoàng là chiếc ô che chở, đem hắn bảo vệ quá tốt.

“Tiểu Ngọc, hãy tiếp thu một lần giáo huấn đi, con sinh ra trong nhà họ Hoàng, sau này không thể trở thành kẻ vô dụng.”


 


Hoàng Dương nói, “Hãy nhìn những anh chị em cùng thế hệ với con, một vài người trong số họ đã bắt đầu quản lý sản nghiệp của nhà họ Hoàng rồi. Con thân là cháu trai cả của nhà họ Hoàng mà cả ngày không có việc gì làm, nếu cứ tiếp tục như vậy, tại nhà họ Hoàng, sớm muộn gì con cũng sẽ chỉ trở thành nhân vật ngoài lề.”

Hoàng Ngọc đã choáng váng, ý tứ của Hoàng Dương, hắn nhất định phải xin lỗi.

Không có lý do gì để phản bác.

“Con không …” Hoàng Ngọc phản ứng và muốn hét lên, nhưng đã bị cắt ngang bởi Hoàng Dương.

“Trước khi trời tối, nếu ta không nhìn thấy trên báo có thông báo xin lỗi, con cứ thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà họ Hoàng.”

Hoàng Dương mắng.

Hoàng Ngọc mở to mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.

Hắn không thể chấp nhận sự thật này.

Trước khi tới đây, Hoàng Ngọc vẫn còn ngồi trên ghế sô pha, xem đủ loại tin tức cho rằng nhà họ Tống đang bị đàn áp.

Thậm chí hắn còn bắt đầu mơ tường rằng nhà họ Tống sẽ xuất hiện trước cửa nhà họ Hoàng, cầu xin nhà họ Hoàng, hướng nhà họ Hoàng cầu xin sự tha thứ.

Kể cả Sở Trần, cũng sẽ buông xuống dáng vẻ cao cao của mình, quỳ trước mặt hắn, tạ tội với hắn.

Hoàng Ngọcvững tin,nhà họ Hoàng có năng lực này.

Nhưng bây giờ, hắn ta vậy mà phải xin lỗi tiểu tử nhà họ Tống trên mặt báo.

Đối với Hoàng Ngọc, nó giống như một tia sétgiữa trời quang.

Không có bất kỳ cái gìđể thương lượng.

Hoàng Ngọc nhìn Hoàng Dương, trong mắt có nước mắt, có ủy khuất, có khống cam tâm và cũng có sự cầu khẩn.

Hoàng Dương thấy vậy, trong lòng dịu lại, hắn khẽ thở dài, vỗ vỗ vaiHoàng Ngọc, “Tiểu Ngọc,

cha chỉ có thể nói cho con biết, cha không có ý định yêu cầu con đăng báo xin lỗi. Tuy nhiên, nếu con không làm như vậy, nhà họ Hoàng khả năngthật không thể chứa được con.”

Thân thể Hoàng Ngọc kịch liệt chấn động! Ánh mắt nhịn không được nhìn về phía phương hướng gian phòng.

Hắn bất giác rùng mình.

Nếu đó là ý của cha hắn, chỉ cần hắn năn nỉ cầu khẩn, hoặc thậm chí đến bên mẹ hắn để khóc vài câu, nói không chừng sẽ có hiệu

quả.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top