Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
So sánh với lúc Phó thị bị bệnh, chư Vương và Vương phi Công chúa thay phiên hầu bệnh, nhưng từ khi Hoàng đế cũng cùng dưỡng bệnh trong Khôn Ninh Cung, ngược lại Khôn Ninh Cung vô cùng vắng lặng. Liêu Vương Trần Thiện Gia đã trở về kinh thành, vốn cũng dự định dọn vào ngày đêm chăm sóc nhưng lại bị Hoàng đế đích thân từ chối ngay. Mỗi ngày ngoại trừ gia đình Đông Cung, các con cái khác chỉ được phép ba ngày thăm hỏi một lần, ngây ngốc chốc lát là bị tống ra ngoài. Cho dù là Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm, ngài cũng bảo dọn về không cần túc trực ở Khôn Ninh Cung hầu hạ. Đối với cách làm cố chấp của Hoàng đế, những người khác cũng đành nghe theo, chỉ có Trần Hi cực kỳ áy náy trong lòng.Sáng sớm hôm nay, khi cậu lại xuất phát từ Nhu Nghi Điện đến Khôn Ninh Cung, ở trước cửa Khôn Ninh vừa vặn gặp được Chương Hàm dẫn Trần Kiểu, Trần Mân và Trần Hạo tới thăm bệnh. Hành lễ xong, Trần Hi dĩ nhiên cùng theo vào, nhưng vừa bước vào minh gian của chính điện Khôn Ninh Cung, cậu ta lại do dự một lát. Chương Hàm đã bước qua ngạch cửa, thấy Trần Kiểu, Trần Mân và Trần Hạo đều theo vào mà lại không thấy bóng dáng Trần Hi, nàng không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trưởng tử đang có chút ngơ ngác đứng ngoài cửa."Thần Húc?"Lúc này Trần Hi mới bừng tỉnh, vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười theo vào. Tuy nhiên cũng giống như trước, thăm hỏi qua tổ phụ tổ mẫu xong, cậu vẫn không thể nói nhiều thêm mấy câu đã bị Trương cô cô và Mẫn cô cô hầu hạ một bên đưa mắt ta hiệu. Sau khi cáo lui ra tới minh gian, Trần Hi giãy giụa một lát, rốt cuộc không nhịn được mở miệng kêu: "Mẫu thân, hài nhi có vài lời muốn nói với ngài."Chương Hàm nhìn Trần Kiểu và Trần Mân đang dẫn dắt con út Trần Hạo bụ bẫm, nghe được lời này bèn chăm chú nhìn Trần Hi, chợt cười bảo Trần Kiểu: "Minh Nguyệt, con dẫn Thanh Diên và Hạo nhi về Đông Cung trước, ta muốn tới Quỳnh uyển hái vài cành hoa cho ba vị Thái phi và Khôn Ninh Cung."Mặc dù mẫu thân không nói rõ nhưng Trần Hi dĩ nhiên hiểu ý. Cậu đi theo mẫu thân từ Khôn Ninh Cung ra cửa Cảnh Hòa rồi vào cửa Đoan Tắc, đó là Tây Môn của Quỳnh uyển. Nơi này là chỗ trồng nhiều hoa quý nhất trong cung, hiện giờ mùa hè nóng bức phơi nắng một đường tới đây, đột nhiên đứng dưới bóng cây râm mát nhìn một mảnh xanh tươi trước mắt, con tim dường như cũng rung động. Các cung nhân nội thị theo hầu đều biết ý rời đi rất xa, hơn nữa sớm có người đi trước tới Quỳnh uyển cho lui tất cả nội thị làm vườn, chỗ to như vậy rất thích hợp nói chuyện."Xem sắc mặt con không tốt, có phải mấy ngày này đều ăn không vô ngủ không yên?"Chương Hàm hỏi trực tiếp, Trần Hi chỉ chần chờ một lát rồi thấp giọng nói: "Nhớ lúc xưa Tam thúc Tứ thúc đều ra chiến trường giết địch từ khi mười mấy tuổi, người dưới trướng dễ sai khiến, nhưng lần này nếu không phải hài nhi vô năng, cũng sẽ không làm Hoàng gia gia nhiều ngày không ngủ không nghỉ chiến đấu kịch liệt liên tục, cho nên phát bệnh không dậy nổi. Hiện giờ hài nhi muốn lưu lại tận tâm hầu bệnh, nhưng Hoàng gia gia và Hoàng tổ mẫu đều không muốn lưu người, trong lòng hài nhi..."Thấy Trần Hi cúi đầu thật thấp, trên mặt là vẻ áy náy và khổ sở không thể che giấu, làm sao Chương Hàm không hiểu tâm tình của con, lập tức tiến đến nhẹ nhàng đè tay lên hai vai nhi tử. Chờ đến khi Trần Hi ngẩng đầu lên, nàng mới tha thiết nói: "Hoàng gia gia con có thể trị vì thiên hạ là nhờ Hoàng tổ mẫu con ở phía sau xử lý nội vụ, trấn an quân dân, cung ứng quân nhu. Hiện giờ bệnh tình hai ngài đều trầm trọng, con đi hầu bệnh dĩ nhiên tận hết tâm lực, nhưng lại quấy nhiễu hai ngài gắn bó bên nhau trong những ngày cuối cùng. Vì thế, không phải hai ngài không muốn giữ con lại, hãy xem phụ thân con cũng vậy, Tứ thúc con cũng thế, ngay cả Tam cô cô con xưa nay được sủng ái, ai có thể ở lại Khôn Ninh Cung? Về phần con phạm khuyết điểm, con người không phải thánh hiền, ai mà chẳng có sai lầm? Con chỉ nghĩ vì con phạm sai lầm khiến Hoàng tổ phụ bị bệnh, con có từng nghĩ đến bao nhiêu chiến sĩ dũng cảm chết trận hay không?"Lời này vừa nói ra, Trần Hi tức khắc đờ đẫn phát ngốc, hồi lâu mới lùi ra sau một bước, gập người vái lạy Chương Hàm thật sâu: "Đa tạ mẫu thân nhắc nhở, nếu không sau này hài nhi sẽ tiếp tục phạm sai lầm lớn!""Không gì tốt hơn là biết sai chịu sửa." Chương Hàm nhẹ nhàng vươn tay nâng nhi tử lên rồi trịnh trọng giáo huấn: "Con ở vị trí này, tương lai mỗi tiếng nói mỗi hành động đều có thể quyết định sinh tử của vô số người, cho nên nhất định phải biết gánh nặng trên vai quan trọng bao nhiêu! Phạm sai lầm tất nhiên nghiêm trọng, nhưng càng nghiêm trọng hơn chính là không thể nhận rõ sai lầm của mình, thậm chí mắc thêm lỗi lầm! Huống chi, con không phải chỉ lo cho bản thân, chẳng những ta và phụ thân con, các đệ đệ muội muội đều dựa vào con, ngay cả Hoàng tổ phụ và Hoàng tổ mẫu luôn dõi theo con, thậm chí còn toàn bộ quan viên triều đình và thiên hạ quân dân đều trông vào con. Vì thế, con phải biết quý trọng thân thể của mình.""Vâng, hài nhi cẩn tuân giáo huấn!""Được rồi, đây không phải tấu đối trên triều..."Chương Hàm đích thân đưa Trần Hi về Nhu Nghi Điện, ra lệnh nội thị hầu hạ nhi tử đi ngủ bù. Khi trở lại Đông Cung, nàng nghe báo Trần Thiện Chiêu thượng triều trở về đang gặp Trần Thiện Duệ ở Xuân Hòa Điện, còn Vương Lăng ở phía sau chờ mình. Nghĩ tới hôm trước vào ngày Hoàng đế vừa về kinh, Trần Thiện Duệ đã từng quỳ trước mặt Hoàng đế thỉnh cầu được điều đến phủ Đại Lý, mà Hoàng đế lập tức đá việc này cho Trần Thiện Chiêu, nàng không khỏi nhướng mày, lập tức trở về Lệ Chính Điện.Vương Lăng có thai bốn tháng nhìn đ ẫy đà hơn lần đầu tiên hoài thai nhiều. Sau khi chào hỏi Chương Hàm, cô nàng cũng không nói gần nói xa mà nói thẳng: "Đại tẩu, hôm nay muội và Thiện Duệ cùng tới đây, Thiện Duệ lập tức đi gặp Đại ca, muội tới gặp tẩu đều vì một sự kiện. Năm đó, tẩu và Đại ca có ý tốt đề nghị Thiện Duệ đi trấn thủ Bắc Kinh vì chiến sự căng thẳng, nhưng khi muội khuyên thì chàng ta lại bị mỡ heo che tâm nên không muốn, do đó ở Nam Kinh nghẹn rất nhiều năm, bỏ lỡ cuộc Bắc chinh lần đầu tiên, tâm tình tích tụ phát bệnh suýt nữa tặng luôn cái mạng. Mấy năm nay tuy Đại ca chiếu cố chàng ta, giao chàng nhiệm vụ để làm, lần này phụ hoàng Bắc chinh lần nữa, ủy thác trọng trách, nhưng rốt cuộc Thiện Duệ không thích hợp ngốc tại kinh thành. Về vấn đề Lộc Xuyên chúng muội đã bàn bạc với nhau, cho dù Vân Nam có vẻ không phải nơi tốt, chướng khí dày đặc man di hoành hành, nhưng Thiện Duệ nguyện ý đi thử một lần, muội cũng nguyện ý đi theo thử một lần. Đại tẩu, chờ muội bình an sinh hạ đứa nhỏ này, muội hy vọng có thể cùng theo đến Vân Nam!"Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.