Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Một đêm ngoài đường ngựa phi không ngừng, tiếng hò hét chém giết khiến bao nhiêu bá tánh bừng tỉnh trong giấc ngủ say, lặng lẽ mở cửa thăm dò động tĩnh. Dinh thự của hoàng tộc huân quý và bá quan văn võ đều có người của Ngũ Thành Binh Mã Tư tiến đến khách khí gửi thông điệp, báo là Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ Đỗ Trung đại nghịch bất đạo, liên kết với một nhóm nhỏ tướng lĩnh làm phản, Yến Vương điện hạ phụng Hoàng Hậu ý chỉ và Hoàng Thái Tử lệnh chỉ thảo nghịch bình loạn, vân vân...Người Ngũ Thành Binh Mã Tư cầm chiếu chỉ với nét chữ đoan trang thanh tú đ ĩnh bạt của Trần Thiện Chiêu, dù các quan văn có nghi ngờ nhưng cũng không thể không tiếp nhận lời giải thích này, đồng loạt canh giữ chặt chẽ cửa nhà. Còn nhóm võ quan, nghe nói là Trần Thiện Duệ gánh trọng trách đàn áp trên dưới kinh thành, đương nhiên không ai phản đối. Ngược lại là chư vương và các huân thần quý thích mới tìm hiểu cẩn thận, thế nhưng vài nhà quan hệ thân thiết với Đông Cung như phủ Tri Vương, phủ An Quốc Công, phủ Uy Ninh Hầu, phủ Tuy Dương Hầu đã nhận được tin tức sớm hai ngày, họ chỉ chú ý cửa nẻo mà không thắc mắc gì.Sáng tinh mơ, người bán tạp hóa hạ ván cửa để kinh doanh, thương nhân ra khỏi thành đi buôn, các bá tánh vội vàng ra đường bắt đầu một ngày làm việc, không ít người phát hiện trên đường phố vẫn còn dấu vết chém giết đêm qua, vài bãi máu thâm đen không kịp cọ rửa khiến mọi người nhìn thấy bàng hoàng. So với cảnh ghê người kia, các đội vệ sĩ võ trang tận răng tuần tra trên đường phố lại khiến dân chúng thoáng yên tâm hơn. Đến khi phát hiện Yến Vương Trần Thiện Duệ mặc áo choàng đỏ dẫn theo các thân vệ đi tuần khắp nơi, trong lòng mọi người càng giống như gặp được Định Hải Thần Châm.Còn bá quan văn võ từ sáng sớm đã vội vã chạy đến cổng góc trái Hoàng cung để thượng triều, nhìn thấy Trần Thiện Chiêu bình an vô sự xuất hiện đều thở hắt ra một hơi, về phần có bao nhiêu người mừng rỡ và bao nhiêu người phiền muộn thì đâu ai biết được. Khi Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ thuật lại vụ Yến Vương Trần Thiện Duệ sai người trói Đỗ Trung đưa vào cung, sau đó suốt đêm đích thân suất binh đàn áp sáu chỗ nổi loạn trong thành, chém giết hơn bảy mươi kẻ phản nghịch và tiếp nhận đầu hàng vô số, lúc này phía dưới im lặng như tờ. Rồi khi Trần Thiện Chiêu nói đến trong cung cũng có người tấn công Khôn Ninh Cung Thanh Ninh Cung và Đông Cung, ngay cả đông tây lục cung đều bị quấy nhiễu, hiện giờ các nơi tiêu diệt bắt được khoảng bảy tám chục tên, chúng quan viên vừa rồi còn miễn cưỡng có thể yên lặng rốt cuộc không nhịn được đồng loạt ồ lên.Trong số đó, Hữu Thiêm Đô Ngự sử Tiêu Thành Chí là người đầu tiên lên tiếng chất vấn: “Thái Tử điện hạ, trong cung ngoài cung xảy ra biến cố lớn như vậy, trước đây Đỗ Trung tuy được Hoàng Thượng tin cậy nhưng binh quyền trong tay có hạn, bên ngoài cung miễn cưỡng có thể gây náo loạn, làm sao có đủ thực lực để quấy nhiễu trong cung?”“Kẻ nổi loạn trong cung đều là dư nghiệt của Tần phiên Đại phiên, trước đây các nội thị có tuổi sức khỏe yếu đều ở lại cung thành Nam Kinh, vì thế không ít người mới được tuyển vào cung thành Bắc Kinh. Việc tuyển chọn tắc trách như vậy thì mỗi người trong Lãnh chức ty đều có tội, nhưng xét kỹ lúc đó mọi việc rối ren nhân tâm hốt hoảng nên tạm thời không đề cập tới.” Trần Thiện Chiêu không vui nhìn thoáng qua Tiêu Thành Chí, thấy ông ta rốt cuộc lặng lẽ lui trở lại hàng, anh mới gằn giọng nói tiếp: “Về phần Đỗ Trung, người này bụng dạ khó lường ly gián cốt nhục Thiên gia, còn gian trá dùng danh nghĩa Yến Vương xúi giục quân đội khắp nơi cùng gã mưu nghịch. Gã không ngờ trong lúc cố gắng dụ dỗ hiếp bức Yến Vương thì bị đánh gục trói chặt đưa vào cung. Bọn chuột nhắt làm ra tội ác tày trời như thế, dĩ nhiên chờ phụ hoàng trở về xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật! Vì thế, hôm nay cô cảnh báo cho chư vị -- Yến Vương thâm minh đại nghĩa, suốt đêm đàn áp các nơi mới qua được một đêm thái bình; nếu có ai ngầm góp lời thị phi về Yến Vương, xử đồng tội với Đỗ Trung!”“Chúng thần cẩn tuân mệnh lệnh của Thái Tử điện hạ!”Một đêm qua, Vương Lăng ở Thanh Ninh cung thật lo lắng vô cùng vô tận. Mặc dù sau khi Khôn Ninh Cung ổn định xong, Chương Hàm lập tức phái Thu Vận đến giải thích ngọn nguồn sự tình, sau đó Trần Kiểu cũng tự mình tới thăm hỏi Tứ thẩm, nhưng mãi đến khi triều hội kết thúc, sau giờ Ngọ Trần Thiện Duệ đích thân tới Thanh Ninh cung gặp nàng, nỗi lo lắng như tảng đá đè nặng suốt mấy ngày đêm mới hoàn toàn buông xuống. Mười mấy năm phu thê, Vương Lăng hiểu nhất con người Trần Thiện Duệ, nàng biết anh chàng đã trải qua và trưởng thành như thế nào trong những năm này -- từ không cam lòng đến mất cân bằng dẫn đến từ bỏ bản thân và sau đó tỉnh lại. Chính vì như thế, nàng sợ Trần Thiện Duệ lại lần nữa bị lôi cuốn nhúng tay vào. Ngay lúc này, Vương Lăng nhìn trượng phu trước mặt có thêm một vết đao thương vắt qua cằm, nhịn không được vươn tay vuốt v3 vài cái.“Sao lại bất cẩn đến thế?”Trần Thiện Duệ đang chăm chú nhìn bụng nhỏ chưa nhô ra của thê tử, nghe lời hờn dỗi hiếm có của Vương Lăng bèn ngẩng đầu cười khẽ: “Không sao đâu, đêm tối đao thương không có mắt, chút vết thương nhẹ này đâu tính là gì. Hơn nữa, thêm mặt có thêm một vết đao sẹo sẽ không có người chê ta văn tú.”“Thôi bỏ đi, bộ mặt văn tú của chàng chỉ có thể lừa gạt vài người bình thường, cho dù kinh sử đọc làu làu cũng không đổi được thói quen thích đánh đánh giết giết!” Vương Lăng nhướng mày cười, sau đó nghiêm túc nói: “Tuy nhiên, ta thật thích bộ dáng chuyên tâm của chàng khi cầm binh khí, mặc kệ chàng giết bao nhiêu người!”Nhớ trước đây khi vừa đính hôn hắn đến thăm phủ Định Viễn Hầu, sau khi quen thuộc với Vương Lăng, nàng cũng sang sảng biểu đạt sự hài lòng với vị hôn phu hắn đây giống như vậy. Hiện giờ lại lần nữa nghe được lời thổ lộ này, Trần Thiện Duệ vui mừng khôn xiết, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, muốn nói vài vài lời từ tận đáy lòng, không ngại thê tử trực tiếp choàng tay qua cổ mình. Ngay sau đó, cậu ta nghe được nàng thì thầm bên tai: “Thiện Duệ, ta cảm thấy đứa nhỏ này sẽ là nữ nhi. Đến lúc đó, chúng ta truyền cho con bé một thân võ nghệ, tương lai nếu có thằng nào vô dụng để mắt đến con bé, con bé có thể đánh cho bọn chúng bò đầy đất!”Kiểu ví dụ này... Trần Thiện Duệ âm thầm cười khổ. Nhưng nghĩ tới vừa rồi khi mới vào Thanh Ninh cung, nghe Ngụy Thành dẫn đường kể rằng các vị Thái phi đều rất thích Trần Ngang, nhưng thằng nhóc kia xưa nay ở trước mặt mình luôn là dáng vẻ lạnh lùng không thích làm nũng, thế mà đối mặt với Thái Tổ mẫu và các Thái phi thì lại có thể nói ngọt lấy lòng, quả thực là tức chết người đi được. Như thế xem ra, nếu Vương Lăng sinh nữ nhi, có lẽ có thể được hưởng lạc thú con cái ôm ấp nũng nịu, anh chàng bèn cười gật đầu: “Vậy đều nghe theo nàng. Tương lai nếu không thể kết hôn, chúng ta nuôi con bé cả đời là được!”“Trên đời này đâu phải đàn ông đều chết hết?” Vương Lăng tức giận hừ lạnh một tiếng, buột miệng thốt ra: “Hơn nữa, chẳng phải ta cũng tìm được chàng?”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.