Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Ngày lễ mồng tám tháng chạp vốn dĩ chỉ để cúng tế, trong ngày này chùa chiền cửa Phật thường sẽ phát cháo cho tín đồ thập phương; nhưng đến nay, từ cung đình cho tới bình dân bá tánh đều nấu nồi cháo mồng tám tháng chạp để chia sẻ cho nhau. Khi Thái tổ hoàng đế vừa lên ngôi, thể theo tập tục mồng tám tháng chạp sẽ ban cháo cho văn võ đại quan và huân quý tông thất. Tuy nhiên, sau này nhận ra ý nghĩa tượng trưng lớn hơn thực chất, hơn nữa vào thời tiết mùa đông thì cháo ban thưởng từ trong cung đưa tới các phủ đã sớm lạnh buốt, ăn cháo ban thưởng mà không khác gì trừng phạt, dần dà bèn vứt bỏ vụ ban cháo, sửa lại thành trước một hôm sẽ ban thưởng gạo mồng tám tháng chạp. Tuy nói là gạo nhưng còn kèm theo đậu phộng, đậu xanh, đậu đỏ, táo đỏ, bạch quả, hạch đào, lúa mạch... tổng cộng hai mươi ba loại, thể theo chức quan mà được ban từ mười cân đến hai mươi cân. Mặc dù các nhà đều không đến mức ngay cả nguyên liệu nấu cháo mà mua không nổi, nhưng phần ban thưởng này mang ý nghĩa được triều đình săn sóc.Cháo mồng tám tháng chạp ở phủ Tuy Dương Hầu được nấu bằng gạo ngự tứ vào buổi tối hôm trước, đến khi Trần Thiện Chiêu Chương Hàm mang theo Trần Hi vào nhà, cháo được hầm suốt cả đêm cộng thêm buổi sáng đã vừa ăn. Lúc này, Chương Hàm đang ngồi bên cạnh phụ thân hỏi han tình hình mấy năm qua, Tống Thanh Doanh dẫn đệ muội Quận chúa An Dương Trần Tuyên đưa cháo mồng tám tháng chạp đến tận tay mọi người. Chương Hàm tự mình tiếp nhận một chén đưa cho phụ thân rồi nói: "Cha, mấy năm nay cha vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, công lao hiển hách. Hiện giờ hồi kinh vinh dưỡng, nhưng tương lai có lẽ còn do con liên lụy mà sẽ bị người ta nói này nói nọ, con...""Lời này không cần nhắc đến." Chương Phong nhìn chén sứ trắng với hoa văn màu nhạt quanh miệng chén trong tay, thản nhiên nói: "Đời này nguyện vọng duy nhất của cha chính là người một nhà bình an hạnh phúc, không cần phát sầu vì sinh kế. Hiện giờ gia đình chúng ta đã hưởng vinh hoa phú quý đến tột đỉnh, nếu còn đòi hỏi xa xôi thì đó là lòng tham không đáy! Đừng nói mặt khác, chỉ nhìn một cái chén sứ này thôi, trước đó trong nhà không có khả năng dùng tới! Còn không phải chỉ bị người ta mắng chửi vài câu chứ gì? Lúc trước khi cha còn là tiểu kỳ ở trong quân, ngày nào mà không bị cấp trên mắng tám hồi mười hồi? Hơn nữa cha không học nhiều, người khác mắng chửi quanh co lòng vòng cha cũng không hiểu. Ngoài ra, trong nhà còn có Sưởng nhi đỗ đầu nhị giáp Truyền Lô cũng không phải vừa, nếu thật sự nhịn không được thì sai nó ra chửi đua với người ta. Dù sao mấy người có học mắng chửi nhau cũng sẽ ngang tầm!"3Thái độ cởi mở của phụ thân khiến Chương Hàm phải bật cười, Trần Thiện Chiêu cũng không nhịn được cười tán dương: "Trách không được nhạc phụ được người ví như bàn thạch không thể lay chuyển. Với khí độ bực này thì thật sự không có gì cần lo lắng... Đúng rồi, Thần Húc, con lại đây!"Vẫy tay kêu Trần Hi đến bên cạnh, Trần Thiện Chiêu cười nói: "Con vẫn luôn theo Hoàng gia gia tập văn luyện võ. Vào ngày thành hôn của Tiểu cữu cữu con còn bám lấy Tống tiên sinh bàn luận binh pháp không buông, thiếu chút nữa mất luôn Minh Nguyệt. Hiện giờ ngoại tổ phụ đã trở lại, về sau con đừng ngại thỉnh giáo một chút. Lý luận suông so với giao chiến chân chính trên sa trường rốt cuộc không giống nhau.""Vâng ạ." Trần Hi vội vàng cúi người đáp ứng. Thẳng lưng xong lại gập người thật sâu bái Chương Phong: "Sau này xin ngoại tổ phụ chỉ điểm cho con nhiều hơn.""Hoàng Thái tôn làm ta ngại chết rồi." Chương Phong vội vàng đặt chén xuống bàn trà bên cạnh, đôi tay nâng lên ngoại tôn nhi. Nhưng với hành động này, ông cũng giống Định Quốc Công Vương Thành cảm nhận được nền tảng võ thuật trên người Trần Hi, bèn tỉ mỉ quan sát vóc người cùng chân cẳng cánh tay cậu bé, trong lòng tức khắc như gương sáng. Chương Phong không khỏi vừa kinh ngạc vừa thưởng thức: "Hoàng Thái tôn thật sự đã luyện được một thân thể rắn chắc ngay từ nhỏ! Thậm chí Đại Lang năm xưa suốt ngày trèo tường leo cây lội sông mà cũng chỉ được như vậy!"Nghe phụ thân cao hứng đến nỗi lộ luôn thành tích bất hảo của Đại ca năm xưa, Chương Hàm tức khắc buồn cười. Nhìn cháo mồng tám tháng chạp còn chưa kịp phân phát xong, nàng bèn đứng dậy bưng đến cho mẫu thân. Thấy Trần Hi đã giành đưa tận tay Trần Thiện Chiêu, còn Tống Thanh Doanh và Trần Tuyên thì mang cháo cho Tống Nghi, Chương Sưởng và Chương Tuấn, nàng mỉm cười gật đầu rồi tiếp đón Tống Thanh Doanh và Trần Tuyên cùng ngồi xuống. Ăn từng miếng cháo thơm ngọt, dù hương vị không gì khác biệt với cháo trong cung nấu ra, nhưng Chương Hàm lại cảm thấy vị cháo đặc sệt mềm mại hơn. Ăn xong một chén nhỏ, trong bụng và cả người đều ấm áp, nàng nhẹ giọng thở dài: "Ngoại trừ Đại ca không có mặt, trong nhà hiếm khi tụ họp đông đủ như vậy.""Thanh Doanh, năm nay Đại Lang lại không thể trở về ăn Tết, thật là vất vả cho con." Hôm trước Chương Phong vừa mới nhắc qua lời này với Tống Nghi, hôm nay lại nhịn không được nhắc mãi với trưởng tức. Thấy Tống Thanh Doanh hơi đỏ mắt rồi lập tức làm như không có chuyện gì che lấp qua đi, ông bèn nhận xét: "Chỉ là với tính tình Đại Lang mà ở lại kinh thành thực sự không thích hợp, ở bên ngoài kiến công lập nghiệp thì ít gặp rắc rối hơn!"Lưu thị nghe vậy nói dỗi: "Đại Lang cũng đã ba mươi mấy, nào giống như ông nói nghe không đàng hoàng như vậy!"Quận chúa An Dương Trần Tuyên vào cửa mấy tháng, cùng Chương Sưởng cũng coi như phu thê hòa hợp. Miễn bàn đến vụ bị bà mẫu khắt khe, lúc ban đầu Lưu thị quả thực hận không thể cung kính hơn, sau này mới dần dần quen thuộc thân cận. Mà mấy hôm rồi Chương Phong vị công công trở về, mỗi ngày Trần Tuyên cũng chỉ gặp một lần vào thời điểm thỉnh an, đã hiểu rõ ràng tính tình của ông. Hôm nay thấy công bà nói chuyện rất thoải mái trước mặt Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm, cho thấy quả thực đều là người rất tốt để ở chung, Trần Tuyên rốt cuộc hoàn toàn yên tâm.Chương Hàm phát hiện Trần Tuyên lúc ban đầu còn ngồi vô cùng nghiêm chỉnh cứng ngắc, nhưng đến bây giờ thì cũng giống Tống Thanh Doanh mỉm cười ngồi thoải mái nghe chuyện, lại nhìn Chương Sưởng thỉnh thoảng liếc thê tử một cái, nàng cảm thấy thú vị cực kỳ. Thình lình, Trần Thiện Chiêu đột nhiên ghé sát tai nàng thấp giọng thì thầm: "An Dương là loại người kiêu ngạo, hiện giờ trông duyên dáng dễ thương hơn nhiều. Coi bộ nàng không cần lo lắng nữa, phu thê bọn họ thật sự hạnh phúc!"Mặc dù thì thầm chuyện người khác, nhưng hành động bất thình lình của Trần Thiện Chiêu vẫn làm cho mọi người lõ mắt mà nhìn, ngay cả Trần Hi nhìn mẫu thân xấu hổ nhăn nhó dỗi phụ thân thì trên mặt cũng không khỏi lộ ra vài phần ý cười. Cậu tuy tuổi nhỏ nhưng lớn lên ở Khôn Ninh Cung, Hoàng đế tổ phụ dạy võ nghệ quân lược, Hoàng hậu tổ mẫu dạy cách cư xử làm người, dạy cách phân biệt nhân tâm. Hiện giờ cậu chọn lựa hai thư đồng đều là thiếu niên xuất thân từ nhà quan lại bình thường, nhìn có chút vụng về nhưng bản tính lại vượt xa những đứa nhìn như lanh lợi thông minh. Giống như các cung nữ nội thị trong Nhu Nghi Điện đều do tổ mẫu và mẫu thân chọn lựa, dù vậy vẫn không tránh được có nữ tử mang ý đồ dùng chút tâm kế trước mặt cậu, mà mục đích trong đó là gì thì Trần Hi mới mười tuổi lại biết rất rõ ràng.Tổ phụ và tổ mẫu "cử án tề mi" kính trọng lẫn nhau, nhưng giữa phụ thân và mẫu thân... dường như còn có điều gì đó khác biệt hơn.Tuy là thăm nhà nhưng Chương Hàm dĩ nhiên không có khả năng ở lại phủ Tuy Dương Hầu quá lâu. Khi Thu Vận tiến vào bẩm báo đã đến buổi trưa, Chương Hàm luôn cảm thấy chỉ vừa qua một lát không khỏi ngây ngẩn cả người. Thấy vẻ mặt phụ thân cũng buồn bã, trong lòng nàng hiểu rõ ràng, cho dù sau này có một ngày chính mình sẽ thành Mẫu nghi thiên hạ, nhưng muốn ở trong cung gặp được phụ thân cũng không phải dễ dàng. Vì thế, nàng đứng lên đi đến trước mặt phụ thận, cầm tay phụ thân thật chặt hồi lâu mới buông ra.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.