Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Phủ Triệu Vương khi xưa của đương kim Hoàng đế được ban cho Yến Vương Trần Thiện Duệ, chuyện này đã từng được nhóm võ tướng theo Hoàng đế Nam chinh Bắc chiến nhiều năm cho là một dấu hiệu khó giải thích. Tuy nhiên, sau khi Hoàng đế đăng cơ không lâu đã sắc lập đích trưởng tử Trần Thiện Chiêu thành Thái Tử, mặc dù Hoàng đế vẫn rất sủng ái đứa con Trần Thiện Duệ, ban thưởng bất cứ thứ gì cũng là tốt nhất, nhưng rốt cuộc chưa từng bao giờ biểu lộ một tầng ý tứ sâu hơn. Nếu Trần Thiện Chiêu là người có tính tình khinh cuồng thì thôi rồi, đằng này vị Thái Tử điện hạ vừa nhập chủ Đông Cung bèn lãnh nhiệm vụ đầu tiên là tu soạn Cổ kim đại điển. Bộ đại điển sử dụng đông đảo học sĩ uyên bác, mỗi năm đổi một nhóm người, hơn nữa phải tu soạn hai lần, suốt quá trình dùng hơn một trăm học sĩ, hơn hai trăm người sao chép. Trần Thiện Chiêu đứng giữa trung tâm bỏ ra công sức lớn lao, sau khi hoàn thành đại điển thì thanh danh trong giới nho lâm càng cao.Năm xưa thanh danh nhân thiện hiếu nghĩa của Thái Tử Trần Thiện Chiêu vốn do Thái tổ hoàng đế khen thưởng mà lưu truyền trong thiên hạ, hiện giờ lại còn tinh thông kinh sử học thức uyên bác, thanh danh này sao có thể không tốt?Dù Trần Thiện Duệ có khinh thường cũng không có khả năng lật đổ thanh danh tốt đến như thế của Đại ca. Đã vậy trước đây hắn còn đích thân bỏ qua cơ hội đi trấn thủ Bắc Bình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Liêu Vương Trần Thiện Gia lãnh binh củng cố tường thành Bắc Bình, cùng Vĩnh Thanh Hầu Từ Chí Hoa và người của Công Bộ xây dựng “Hành cung” với danh nghĩa chuẩn bị cho Thiên Tử đi tuần sử dụng, khơi thông đường sông vận chuyển lương thực. Ngoài ra sau khi Vệ Quốc Công Cố Trường Phong về hưu buông xuống nhiệm vụ trấn thủ Liêu Đông, Trần Thiện Gia lại đến Thẩm Dương tiếp sức, tiện đà mấy lần dụng binh chống lại người Nữ Chân đều giành đại thắng, nâng cấp Nô Nhi Cán vệ lên thành Nô Nhi Cán Đô ty, sau đó tu sửa thành trì Nô Nhi Cán ven biển. Hiện giờ thanh danh hiển hách của Liêu Vương trong toàn bộ Đông Bắc quả thực có thể ngăn được trẻ con khóc đêm.Cho nên, nhận được tin báo của cựu thần tâm phúc phía Bắc, biết Thát Đát và Ngột Lương Cáp một đôi tử địch đột nhiên bắt đầu câu kết làm bậy, Trần Thiện Duệ thương nghị rất nhiều lần với các bộ hạ cũ cùng Chu Phùng Xuân và Đỗ Trung, tự nhận đã nghiền ngẫm thấu đáo tâm tư của phụ hoàng, lúc này mới dâng tấu đề nghị chuyến Bắc tuần. Quả nhiên, Trần Vĩnh lúc đầu hơi do dự nhưng lúc sau chẳng những động tâm, hơn nữa lập tức xúc tiến mạnh mẽ thi hành đề nghị này. Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ, phụ hoàng chỉ dẫn theo Nhị ca Phạm Vương Trần Thiện Ân, hơn nữa còn cho trưởng huynh Hoàng Thái Tử danh nghĩa giám quốc, lại cố tình không nhắc gì đến vụ muốn hắn đi theo!“Đáng chết, thật đáng chết!”Trong Hàn Giang quán, Trần Thiện Duệ gạt ống dựng bút vung vãi đầy đất, dù vậy vẫn không đè nén được tà hỏa trong lòng. Mãi đến khi chống tay lên bàn viết kiên cố chậm rãi ngồi xuống, hít vào thật sâu rồi thở hắt ra, lặp đi lặp lại chu trình này nhiều lần, hắn mới loáng thoáng hiểu ra vấn đề. Bởi vì hắn đề nghị đi tuần đến phía Bắc là vừa lúc cuối thu -- đúng vào thời điểm xưa nay Lỗ Khấu thường xuyên phát binh, nếu không phải chờ năm sau -- nhưng mà phụ hoàng chỉ nghĩ đến Yến Vương phi sau bao nhiêu năm khó khăn lắm mới hoài thai! Trải qua nhiều năm rốt cuộc có thể được một hài tử rất quan trọng, nhưng cơ hội cho hắn thể hiện lại không có lần thứ hai!“Điện hạ.”Ngoài cửa đột nhiên truyền vào một thanh âm nhỏ nhẹ khiến hắn nhíu mày. Mấy năm gần đây, ngoại trừ hai cung nhân mẫu thân ban cho, người khác vơ vét không ít mỹ nhân dựa theo sở thích của hắn đưa vào phủ, nhiều vô số không dưới hai mươi ả. Hắn cứ thế thu nhận toàn bộ, ả nào nhìn thuận mắt thì qua một đêm, thường thường chỉ gọi tới tiếp rượu khi đãi tiệc, nếu có cấp dưới trung thành thì hào phóng ban thưởng cho ra phủ, còn nếu ả nào dây dưa không thôi thì ném ở hậu viện không bao giờ để ý. Dần dà, phủ Yến Vương thường xuyên có thị nữ ra ra vào vào nhưng chưa từng có một người hoài thai, càng chưa từng phong qua một người nào thành thiếp thất, ngay cả Đỗ Trung luôn lấy chuyện con nối dõi ra khuyên can cũng phải chết tâm, càng không cần nói đến người khác. Lúc này khi hắn cao giọng phân phó cho vào, thấy người tiến vô không phải ai khác mà là nha hoàn bên người Vương Lăng, sắc mặt của hắn mới dịu lại.“Chuyện gì?”“Bẩm Điện hạ, Vương phi sai phòng bếp hầm chè đậu xanh bách hợp thanh nhiệt, cố ý mệnh nô tỳ đưa tới cho Điện hạ.”“Để đó đi, trở về nói với Vương phi không cần lo lắng như vậy.”Nha hoàn kia cụp mắt rũ mi đặt xuống chung sứ rồi khoanh tay lui ra, Trần Thiện Duệ mở nắp liếc một cái, đột nhiên nhớ tới hiện giờ đâu phải mùa hè nóng bức, cần gì phải hạ hỏa? Nhớ lại sau lần cãi nhau với thê tử, Vương Lăng không còn khuyên hắn nửa chữ về chuyện bên ngoài. Mọi người nhìn vào vẫn thấy phu thê tôn trọng nhau như khách, nhưng một chữ "Kính" đã tóm gọn toàn bộ tinh túy trong cuộc sống chung của hai người. Sự âu yếm sau tân hôn và niềm vui đồng cam cộng khổ biến mất chẳng còn, dư lại chỉ là hai người đối xử với nhau bình đạm như nước lã. Hắn biết quan hệ gắn bó với Đại ca như lúc trước rốt cuộc không thể nào khôi phục, hắn cũng không quá tiếc nuối, nhưng tình nghĩa phu thê với Vương Lăng bất giác biến thành tình cảnh hiện giờ, mỗi khi nhớ hắn đều cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang.Trần Thiện Duệ cố gạt suy nghĩ này sang một bên, phân phó gã sai vặt tiến vào dọn dẹp chung chè đậu xanh bách hợp đem đi, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ sắc lạnh mấy năm nay càng ngày càng ăn sâu bén rễ: “Buổi tối ta muốn mời Bình Dương Hầu, Hà Âm Hầu, Phần Dương Bá, Vũ Âm Bá, Tương Thành Bá, và Đỗ đại nhân tới uống rượu, phân phó người đến các phủ đưa thiệp.”Mặc dù hiện giờ Vương Lăng chỉ lo toàn tâm toàn ý an thai, nhưng tin tức Trần Thiện Duệ phái người đi các phủ đưa thiệp mời vẫn truyền tới tai nàng. Nàng chỉ hơi đổi sắc một chút nhưng không nói gì, lập tức xua tay cho người lui ra. Cầm lấy quyển Kinh Dịch bên cạnh, nàng mở ra rồi ngồi thất thần.Người cũng được tấn phong Quốc Công là Vệ Quốc Công Cố Trường Phong đã về lại kinh thành hai năm trước, thế nhưng phụ thân vẫn chưa trở về. Không phải vì Ninh Hạ không thể thiếu ông, cũng không phải quân tình căng thẳng, mà là phụ thân vẫn còn một đám bộ hạ cũ trong quân, không muốn và cũng không thể cuốn vào bên trong cơn lốc xoáy. Nàng hiểu rất rõ vấn đề này, dĩ nhiên bực bội với sự chấp mê bất ngộ của Trần Thiện Duệ, nhưng càng thống hận mấy tên khốn nạn quanh năm suốt tháng xuất nhập vương phủ! Cho dù Hoàng đế vẫn còn tâm tư áy náy vì để ấu tử thua thiệt, nhưng cũng đâu thể nào không hề để ý tới phủ Yến Vương khách đến đầy nhà, không để ý tới Trần Thiện Duệ vẫn luôn giao tiếp thân cận với các võ tướng trong quân!Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.