Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Khởi hành từ Khai Bình đi thẳng xuống miền Nam, bởi vì không phải quân tình khẩn cấp nên dĩ nhiên không cần đẩy nhanh tốc độ mỗi ngày ba trăm dặm không ngừng, do đó Tống Tú tài đi từ Khai Bình đến Bắc Bình suốt mười một ngày, rồi từ bến tàu Thông Châu ngồi thuyền xuôi Nam. Đến khi ông tới kinh thành đã là ba mươi tháng chín. Mặc dù ông là đại công thần trong trận đại thắng ở Khai Bình, nhưng tại kinh thành quyền quý đầy đường còn quan viên thì không bằng cẩu, một tú tài như ông đâu được coi là nhân vật lớn, tiến đến nghênh đón chỉ có Chương Sưởng.Lúc này, biết được nữ nhi sinh một nhóc con mập mạp, thuyền qua Hoài An cũng nghe tin Chương Phong nhận tước vị Tuy Dương Bá, ông sửng sốt xong vỗ tay cười to: “Chương lão ca thật là song hỷ lâm môn, bản thân được phong tước lại mừng tôn tử chào đời, không biết sẽ cao hứng thành bộ dáng gì! Tốt tốt, lần này ta cũng thành ông ngoại!”“Tiên sinh.” Chương Sưởng thấy lão sư cao hứng khiến mình cũng vui lây, cung kính gập người vái chào rồi giải thích: “Vốn dĩ mẫu thân muốn đích thân tới đón nhưng con chết sống khuyên bà chờ ở nhà. Đại tẩu thì chăm sóc Bảo ca nhi hơi bị sốt nóng, nếu không cũng muốn đích thân tới, vì thế chỉ có con đưa tiên sinh đến Binh Bộ nhận công văn.”“Đâu cần bày trận nghênh đón rình rang như vậy làm gì, để người ta thấy thật không giống ai!” Tống Tú tài mỉm cười đánh giá trang phục của Chương Sưởng, thấy cậu ta mặc một thân trắng ngà trông đơn giản điệu thấp. Chờ đến khi hành lý dỡ xuống từ trên thuyền đặt vào xe, ông lên xe ngồi cùng Chương Sưởng rồi hỏi: “Cha trò được phong tước, vậy còn trò thế nào?”“Con đấy à?” Chương Sưởng mặt ủ mày ê thở dài một hơi, chống cằm nói: “Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa. Con vốn dự định một lòng một dạ tham gia khoa cử, tính đi ứng cử kỳ thi huyện vào tháng hai sang năm, nhưng hiện tại cha đột nhiên phong Tuy Dương Bá, tuy không trở thành Thế tử như Đại ca nhưng con cũng được phong thành Huân vệ Tán kỵ xá nhân, mặc dù chỉ là bát phẩm nhưng cũng phải vào cung làm việc. Tỷ tỷ truyền lời cho con, bảo rằng nếu nắm chắc thì đi khảo thí, nếu không nắm chắc thì không cần cưỡng cầu, con thật không biết phải tính thế nào.”“Có gì mà không biết, nếu trò đi dự kỳ thi huyện, với thân phận tân quý cộng thêm con cháu huân thích tất nhiên sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích. Nếu có thể nắm chắc một lần là xong, hơn nữa thứ tự phải cao vậy thì nên đi khảo, bằng không thi rớt uổng công bị người chê cười.” Tống Tú tài thấy Chương Sưởng tức khắc bừng tỉnh ngộ ra bèn cười nhẹ: “Hơn nữa, nếu giống như trước nhà trò chỉ là ngoại thích, cho dù trò thật sự văn chương xuất sắc tài hoa hơn người, qua được ải cử nhân rồi cuối cùng muốn xuất đầu trong kỳ thi Hội thi Đình đều phải dựa vào thánh ý. Hiện giờ trò đã thành huân thích chân chính, có hoàng ân để dựa vào, thay vì miễn cưỡng điệu thấp thì không bằng thừa thế xông lên. Phải biết nếu muốn giữ im lặng thì thôi, một khi ra tiếng phải làm cho kinh người.”“Con không để bụng có trở nên nổi bật hay không, chỉ cần có thể bảo hộ tỷ tỷ!”Thấy Chương Sưởng ưỡn ngực nói ra một câu như vậy, Tống Tú tài không nhịn được bật cười, giống như lúc trước giảng bài cho Chương Sưởng cốc đầu cậu ta một cái: “Ngay cả Đại ca trò hiện giờ vẫn chưa có năng lực đó, cha trò cũng phải nhờ lần thắng trận này mới có chút quyền lên tiếng huống chi là trò? Thái Tử phi điện hạ có đủ mưu đủ dũng là nữ trung hào kiệt, trò không liên lụy ngài ấy đã là năng lực nhất đẳng rồi! Thôi, đừng ủ rũ cụp đuôi, thân là con cháu huân thích, trò cho rằng ba chữ "không liên lụy" dễ làm lắm sao? Trò nha, thông minh lanh lợi không sai, nhưng chỉ sợ thông minh quá coi chừng bị thông minh hại!”Hai thầy trò nói chuyện trong chốc lát là đã tới Binh Bộ báo danh, sau đó Tống Tú tài theo Chương Sưởng đi thẳng về Chương phủ. Trước đó Chương phủ là tòa nhà Trần Thiện Chiêu khẳng khái kính tặng khi định hôn với Chương Hàm, cách phủ Triệu Vương hiện tại là phủ Yến Vương không xa. Nhưng hiện giờ Chương Phong đã thành Tuy Dương Bá, tòa nhà nhỏ kia dĩ nhiên không hợp tước vị. Hoàng đế Trần Vĩnh hào phóng thưởng cho phủ đệ, không phải nhà nào khác chính là phủ cũ của Lục An Hầu hàng năm vẫn có người tu sửa, hiện giờ hơi chỉnh đốn một chút đã rực rỡ hẳn lên. Vào đầu tháng chín người Chương gia mới dọn vào, Chương Hàm nhờ Cố gia và Công chúa Gia Hưng tiến cử một số người để Tống Thanh Doanh và Chương Sưởng tự mình sàng lọc. Hiện giờ nội viện ngoại viện đều trông khá khí thế, Tống Tú tài một đường đi vào cũng rất hài lòng.Gặp bà thông gia Lưu thị rồi thấy nữ nhi ôm cháu ngoại, Tống Tú tài chẳng thèm để ý chuẩn bị cho buổi triệu kiến mà trước tiên lo tắm gội thay thường phục mặc nhà, sau đó xách Chương Sưởng vào thư phòng, từ đầu chí cuối dò hỏi đủ loại biến động trong triều ngoài triều khi ông không ở kinh thành. Chương Sưởng vốn là loại thích nói, thế mà cũng không chịu nổi Tống tú tài hỏi cặn kẽ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ ngay cả chi tiết cực kỳ li ti. Một hỏi một đáp suốt một canh giờ rưỡi khiến Chương Sưởng miệng khô lưỡi khô, nốc hết ba chén trà lớn.“Rốt cuộc không ở kinh thành nên cách sóng gió khá xa, không ngờ lại tới nông nỗi này...”“Phải rồi tiên sinh, tỷ tỷ có hỏi qua chuyện của ngài!” Chương Sưởng thấy Tống Tú tài lập tức ngẩng đầu, cậu ta nhún vai nói: “Nhưng con chỉ biết tiên sinh có học vấn cao, kinh, sử, tử, tập không gì không rành, lại có tay viết chữ rồng bay phượng múa, còn chuyện khác con chẳng biết gì, cho nên chỉ có thể báo cáo từ đầu chí cuối như vậy cho tỷ tỷ.”“Cái thằng nhóc này giỏi nhỉ, cố ý chọc thêm phiền toái cho ta!”Tống Tú tài vừa tức giận vừa buồn cười trừng mắt lườm Chương Sưởng đang tủm tỉm. Ông biết nếu Chương Hàm sinh lòng nghi ngờ thì Đông Cung Thái Tử tất nhiên sẽ tìm mọi cách đi tra, còn phần những người khác càng không cần phải nói. Chỉ vì lúc trước tình thế quá mức nguy cấp, trừ phi chia quân thành hai đường bổ sung cho nhau nếu không đâu thể chỉnh được thế cờ chết, bằng không ông chẳng đưa ra hạ sách này. Ông không thể giấu được các tướng lãnh của Khai Bình, còn Chương Phong thì lại quá mức bướng bỉnh, cứ nói trận thắng này hoàn toàn là công lao của Tống thông gia không thể mạt sát. Ông lại không thắng nổi tính tình cố chấp của Chương Phong đành phải viết một bản tấu chương trần tình, hiện giờ xem ra dường như có chút chơi lớn, chính mình bị Thiên Tử triệu hồi!Tống Tú tài đang do dự suy tính xem rốt cuộc bị người tra ra bao nhiêu phần, gian ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, theo sát là giọng nữ nhi: “Cha, Sưởng đệ, bên ngoài có người trong cung phái tới, Hoàng Thượng triệu kiến!”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.