Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương Hàm nghe rất rõ từng câu từng chữ của Tề ngự y.Đơn giản là sau khi thấy đỏ đã trì hoãn quá lâu, hơn nữa ưu tư quá nặng nên thai nhi bị thương tổn, cố gắng giữ lại thì tương lai sinh sản cũng sẽ không thuận lợi, nói tóm lại là ông ta cực lực trốn tránh phải gánh trách nhiệm về sau. Đến khi hai Ngự y theo Tri Vương Trần Dung trở về thật cẩn thận bắt mạch cho Trương Như cũng chẩn đoàn giống vậy, nàng thấy sắc mặt Trần Dung trắng như tuyết, ngược lại Trương Như nắm chặt tay trượng phu, vẻ mặt tuy bi thương nhưng lại lộ ra một loại trút được gánh nặng khó diễn tả, trong lòng Chương Hàm đột nhiên sinh ra một ý nghĩ mơ hồ.Cho dù ba Ngự y dùng từ không giống y như nhau, nhưng ý tứ cẩn thận lộ ra đều chỉ có một -- thai nhi trong bụng Tri Vương phi coi bộ giữ không nổi, nếu cố kéo thì chỉ ảnh hưởng đến cơ thể người mẹ, cần sớm quyết định dứt khoát. Trần Dung nhìn thê tử cắn chặt môi, quét mắt về phía ba Ngự y đang nơm nớp lo sợ, ánh mắt anh ta cuối cùng dừng trên người Chương Hàm đang đứng bên cạnh. Mặc dù vừa trở về còn chưa chào hỏi nhau, nhưng Trần Dung đương nhiên biết, nếu không nhờ Chương Hàm chạy tới thì còn không biết phải qua bao lâu mới có thể mời được Ngự y, chính mình còn không biết có thể kịp thời từ trong cung ra tới hay không? Hơn nữa, lúc ấy Trần Thiện Chiêu còn vào cung trần tình thay mình.Trần Dung nhẹ nhàng ôm siết thê tử vào lòng, chợt ngẩng đầu nhìn ba Ngự y đang quỳ đối diện phân phó: "Các vị thương lượng khai đơn thuốc đi, nhớ kỹ phải ổn thỏa. Nếu có một chút sai sót nào, bổn vương tuyệt đối không bỏ qua!""Vâng ạ."Đợi ba Ngự y cuống quít đáp ứng một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi phòng, thêm một hồi lâu Trương Như mới thoáng giật mình, cất giọng nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve lí nhí: "Điện hạ, ngài có thể ra ngoài trong chốc lát được không ạ? Thiếp có vài lời muốn tâm sự với Thế tử phi."Trần Dung do dự một chút rồi buông tay đứng dậy, nhưng nhìn Chương Hàm cũng đã lộ bụng, Trần Dung không khỏi thấp giọng nhắc nhở: "Nàng nên nghỉ ngơi nhiều, nói ít thôi, sức khỏe là quan trọng nhất. Thế tử phi cũng đang mang thai, không thể mệt nhọc được."Trương Như gật đầu, chờ Trần Dung ra cửa, nàng cũng cho lui nha hoàn và Đỗ cô cô. Chương Hàm bước đến gần, được Phương Thảo và Bích Nhân dìu đỡ ngồi xuống bên cạnh, Trương Như liếc mắt nhìn hai người họ một cái. Thấy hai nha hoàn đưa mắt hỏi ý được Chương Hàm cho phép bèn lặng lẽ ra cửa, Trương Như mới cầm tay Chương Hàm thật chặt, bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt."Đều là ta sai, đều là ta sai... Ta thực xin lỗi điện hạ, ta thực xin lỗi đứa bé!"Đối mặt với Trương Như bất thình lình khóc lóc rên rỉ, Chương Hàm chỉ sửng sốt một chút rồi vội vàng lên tiếng an ủi: "Ai cũng không ngờ được ngay tại thời điểm này sẽ bị động thai, cũng là vì bị trì hoãn đi mời Ngự y, Thập thất thẩm đừng nói như vậy...""Không... Lúc ấy ta biết nên làm theo lời ngươi khuyên, nỗ lực bảo toàn thai nhi trong bụng, sau khi đại cục yên ổn chờ điện hạ trở về, nhưng ta làm không được. Đặc biệt là thời điểm thoáng động thai khí, biết được vương phủ bị bao vây, ngay cả Ngự y cũng không cho mời, ta càng sợ hãi cực kỳ! Nếu điện hạ có gì không may, đứa nhỏ này bình an sinh hạ thì có ích lợi gì, ta khỏe mạnh bình an thì có ích lợi gì? Tuy điện hạ là người khoan dung nhưng cũng là người kiêu ngạo, điện hạ luôn tâm sự với ta, hiện giờ tình trạng của phế Thái Tử và Tần thứ dân quả thực là sống không bằng chết, nếu đổi thành điện hạ có lẽ đã sớm tự tử chấm dứt mọi chuyện..."Giọng Trương Như cực nhỏ nhưng càng nói càng kích động, móng tay đâm thật sâu vào da thịt chính mình nhưng vẫn vô tri vô giác. Trương Như chỉ thoáng ngừng lại một chút rồi lẩm bẩm: "Quản sự kia là do ta đề bạt, là ta thấy hắn khôn khéo có khả năng nên giao trọng trách, nhờ vậy hắn mới có thể theo về kinh từ Sơn Đông. Nhưng chính người này chẳng những cô phụ lòng tin của ta, còn khiến điện hạ lâm vào hiểm cảnh như thế! Nếu là ta có lỗi với chàng, nếu là ta hại chàng, bất luận thế nào ta cũng muốn đánh cuộc một keo, đánh cuộc một keo..."Trương Như hổn hển: "Chỉ cần trận giằng co này cuối cùng nháo lớn, có lẽ rốt cuộc sẽ đưa được tin tức vào cung, có lẽ Hoàng Thượng sẽ thả điện hạ ra, nhưng ta thật sự không ngờ sẽ làm hại đứa bé, hại đứa bé của ta! Khi ta xuất giá, mẫu thân đã từng khuyên ta, có được trượng phu sủng ái hay không chẳng quan trọng, chỉ cần ta có thể nhanh chóng sinh hạ con nối dõi, đời này đã có chỗ dựa vào. Ta biết rõ mẫu thán nói đúng, nhưng cố tình nhịn không được, nhịn không được! Chàng là phu quân của ta, chàng hứa sẽ che chở ta cả đời, làm sao ta có thể buông tay mặc kệ chàng..."Nhìn Trương Như nằm trên đùi mình khóc thất thanh, Chương Hàm rốt cuộc hiểu rõ ý nghĩ loáng thoáng kia của mình là sự thật. Lúc nãy Trương Như một hai phải giằng co ngay trước đại môn dưới thời tiết lạnh của mùa xuân, chính là muốn khiến sự tình trở nên ầm ĩ, quả nhiên là vì Tri Vương Trần Dung! Vì an nguy của trượng phu, cô nàng ngốc này thậm chí cược luôn cả thai nhi trong bụng!Mặc dù chưa đi tới bước đường tuyệt vọng, hơn nữa Trần Thiện Chiêu cũng đã vào cung trần tình, Trương Như không nhất định phải làm đến mức quyết tuyệt như thế. Thế nhưng Chương Hàm cũng không hiểu biết cha chồng Trần Vĩnh, càng không biết phong cách hành sự của một Hoàng đế, không cần phải nói vị cha chồng này đã là vua của một nước, có lẽ nếu không nhờ hành động của Trương Như thì Trần Dung không có khả năng ra cung nhanh như vậy. Cho nên, điều nàng có thể làm chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Trương Như, mặc cho nước mắt nàng thấm ướt áo mình. Cũng không biết qua bao lâu, nàng nghe bên ngoài truyền vào giọng Đỗ cô cô.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.