Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Khi thời tiết ở kinh thành nóng nhất, ve sầu trên cây kêu ra rả không ngừng, chiến sự phía Bắc rốt cuộc đã bình ổn.Bởi vì Triệu Vương chiếm được Tây An đã chặn đường lui, ngoài ra còn bị tấn công từ ba hướng Đông Nam Bắc, mặc dù Đại Đồng là thành trì kiên cố nhất nhì phía Bắc với mấy vạn quân dân, nhưng xét cho cùng đây không phải là căn cứ địa của Tần Vương. Đại Vương vốn bất đắc dĩ phải chắp tay giao ra binh quyền, đột nhiên thấy thế cục chuyển biến bất ngờ bèn nghĩ cách liên lạc với mấy quan tướng trong đội hộ vệ dưới trướng, rồi liên lạc với Đô Chỉ Huy Thiêm Sự của Sơn Tây Đô ty. Ông ta thừa dịp Tần Vương bởi vì liên tiếp thất bại mà lâm vào tình trạng cuồng bạo hành động ngang ngược, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai lao thẳng tới phủ Đại Vương, bắt sống Tần Vương đã chiếm cứ phủ này mấy tháng, tiện đà mở cửa thành đón đại quân của Triệu Vương tiến vào. Mặc dù vẫn còn mấy đại tướng của Tần phiên hốt hoảng trốn ra Mạc Bắc, nhưng đại đa số tướng tá quân dân đều buông vũ khí đầu hàng.Gia đình người thân đều kẹt lại ở Tây An, ai còn lòng dạ đâu mà đánh trận?Tin chiến thắng truyền đến khiến kinh thành đắm chìm trong niềm vui sướng khôn cùng. Những người có thân nhân trong quân vội vàng tìm hiểu người nhà mình có bình yên hay không, thu hoạch quân công thế nào? Còn những người khác thì đang tính xem khi nào Thiên Tử sẽ sách phong Đông Cung, chính mình nên biểu hiện thế nào trong lễ báo tin chiến thắng và lễ hiến tù binh để lưu lại ấn tượng tốt cho Triệu Vương.Còn Trần Thiện Chiêu với thân phận Triệu Vương Thế tử thì càng bận rộn không thể nghi ngờ. Không nói gì khác, phải lo việc nghênh đón đại quân của phụ thân chiến thắng trở về, rồi nghênh đón mẫu thân và gia quyến của Nhị đệ Tam đệ là đã đủ mệt, ngoài ra còn có bao nhiêu quốc sự chính vụ lung tung rối loạn, mỗi ngày chỉ ngủ không tới ba canh giờ. May mà Chương Hàm thấy phu quân quá vất vả nên đau lòng, tự mình vào phòng bếp nhỏ của Nhu Nghi điện học bào chế dược thiện với một cô cô do Cố Thục Phi điều tới, biến đổi biện pháp nấu ra những món đa dạng cho phu quân tẩm bổ, trong phòng cũng nhường nhịn anh chàng đủ điều. Vì thế cuộc sống của Triệu Vương Thế tử tuy khổ nhưng vẫn vui, biểu hiện rõ nét nhất là một dạo anh chàng đã từng gầy nhom thì hiện giờ trông hồng hào hơn hẳn.Tuy nhiên, chiến sự lắng xuống không có nghĩa thế cục phương Bắc đã bình ổn. Sau khi dâng tấu chương báo tin thắng trận, Triệu Vương gắng sức trấn an ba nơi Thiểm Tây, Sơn Tây và Bắc Bình, dẹp sạch quan viên văn võ theo bọn phản nghịch, lập danh sách tướng sĩ có công đồng thời viết xuống tất cả ưu khuyết điểm của mấy huynh đệ chờ thượng tấu... Khi Hoàng đế hạ chiếu lệnh cho Triệu Vương khải hoàn hồi kinh mang theo Đại Vương và Chu Vương thì đã là cuối tháng chín. Hơn nữa chẳng những tuyên triệu vài vị thân vương kia, mà toàn bộ thân vương ở bên ngoài bao gồm Tri Vương Hàn vương vừa đi đất phiên không bao lâu đều vào kinh triều kiến.Cũng may sức khỏe của Hoàng đế càng ngày càng khá hơn nhiều, mặc dù chỉ miễn cưỡng triều hội bảy tám ngày một lần, nhưng so với lúc ban đầu mười ngày nửa tháng không thấy thì đã tốt quá rồi. Tuy nhiên, khi Trần Thiện Chiêu muốn rời khỏi cương vị ở Cáo sắc phòng như vứt bỏ củ khoai nóng phỏng tay, thế mà lại bị Hoàng đế dùng hai ba câu kéo trở lại, thậm chí còn phải chịu đựng cả ngày nghe đủ loại báo cáo của Tông Nhân Phủ và Lại Bộ về vụ sắp xếp cho chư vương hồi kinh triều kiến. Khó khăn lắm mới cố chống tới cuối tháng mười, bắt đầu từ Hoài Vương được đất phiên gần nhất ở Dương Châu về kinh trước tiên, sau đó các chư vương khác cũng lục tục theo sau. Cũng may vãn bối Trần Thiện Chiêu chỉ phải đứng ra tiếp đón mấy ngày thì Triệu Vương thống lĩnh Phủ Quân hậu vệ đã tới ngoại ô.Triệu Vương lần này phụng Thiên Tử kiếm xuất chinh bình định, áp tải về lại là Tần Vương, đồng hành còn có Đại Vương, Chu Vương. Vì thế Lễ Bộ và Tông Nhân Phủ sớm định người ra nghênh đón trải qua rất nhiều trình tự. Ngoại trừ Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu và Chu Vương Thế tử cùng Đại Vương Thế tử đang ở kinh thành, còn có Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa, Hộ Bộ Thượng thư Trương Tiết dẫn đầu các Thượng thư của lục bộ, cùng với Đô đốc năm phủ và các quan viên văn võ huân quý tất cả đều ra khỏi thành nghênh đón, hơn nữa quân dân phụ lão bá tánh đứng nghẹt hai bên đường, hoàn toàn có tư thế dành cho Đông Cung trữ quân. Tuy trong lòng Chu Vương và Đại Vương sớm đã chuẩn bị chứng kiến cảnh này, nhưng khi cùng theo phái đoàn vào thành cũng không khỏi có chút chua xót.“Tam ca lần này khải hoàn hồi kinh, đợi qua mấy ngày nữa là chúng đệ phải đổi cách xưng hô rồi.”“Đấy là chuyện chắc chắn, còn cần nhắc nữa sao? Nói cho cùng, Tam ca chẳng những có hiền thê, hơn nữa nhi tử tức phụ đều là nhất đẳng, chúng đệ không được vận may như Tam ca.”Triệu Vương xưa nay không có hứng thú với những kẻ miệng lưỡi liến thoắng. Nghe những lời này cũng chỉ cười cười cho qua chuyện. Sau màn lễ chế rườm rà báo tin chiến thắng và hiến tù binh kết thúc, nhìn Tần Vương bị trói chặt do Tông Nhân Phủ áp giải đi canh Hoàng lăng, đối với vị Nhị ca đã tranh đấu với mình bao nhiêu năm, Triệu Vương chỉ cảm thấy một cục đá lớn trong lòng rốt cuộc được dẹp bỏ, thất thần một lát mới phát hiện Hoàng đế đang nhìn mình. Khi lệnh truyền triệu được xướng lên, Triệu Vương lấy lại bình tĩnh rồi bước ra tiến đến ngự tiền. Sau khi ông quỳ xuống hành lễ, thấy Thiên Tử trên ngự tòa vẫy tay kêu mình, ông không chút do dự tiến thêm vài bước, thế nhưng Hoàng đế lại chỉ chỉ vị trí bên cạnh. Lúc này, Triệu Vương rốt cuộc hiểu rõ tâm ý của phụ hoàng, lập tức hít một hơi thật sâu rồi tiến lên, ngang nhiên đứng ngay bên cạnh Thiên Tử.Chứng kiến hành động này, chẳng những Chu Vương Đại Vương mà tất cả các vị thân vương cùng đại thần văn võ hôm nay phụng chiếu tham gia đại điển đều thầm chấn kinh. Bởi vì sức khỏe Hoàng đế đã tốt hơn nhiều, có không ít người cảm thấy nếu Hoàng đế vẫn có thể nắm giữ thiên hạ thì sẽ kiêng kỵ Triệu Vương vừa lập công lớn, nhưng lúc này Hoàng đế đã tỏ thái độ rõ ràng hoàn toàn đi ngược lại với suy đoán của bọn họ. Đặc biệt là khi Hoàng đế mở miệng rồng, vài vị thân vương còn ôm ảo tưởng đều bị thất vọng não nề.“Tuy trẫm chưa từng đích thân tế cáo thiên địa Thái Miếu nhưng đã phái người hành lễ bẩm báo, phế đi Thái Tử Trần Hoa thành thứ dân. Hoàng Tam tử Triệu Vương Trần Vĩnh trước đó có công bình loạn kinh sư, sau lại có công bình định Tây Bắc, hơn nữa từ trước đến nay chiến công lớn lao, tài đức vẹn toàn, độ lượng khoan dung uy vũ, trẫm định sách phong thành Hoàng Thái Tử.”Mặc dù chỉ nói là "định" nhưng từ trên xuống dưới không có bất kỳ ai lên tiếng phản đối. Hoàng đế vẫn luôn là người cứng rắn độc đoán, mà Triệu Vương có hai lần công lớn kết hợp với thực lực tuyệt đối, lúc này mà phản đối không phải biến mình thành "bọ ngựa đấu xe"? Thế nhưng, lời tuyên bố kế tiếp lại khiến tất cả thân vương và đại thần văn võ đều lâm vào trạng thái chấn động đến mức dại ra.“Tuy nhiên trẫm cũng già rồi, trước đây đã phó thác quốc sự cho Triệu Vương, sau đó lại phó thác cho Triệu Vương Thế tử, lâm triều gần như bỏ rơi. Thay vì dùng cách như vậy để xử lý chính vụ, chi bằng phó thác giang sơn xã tắc cho Đông Cung. Do đó, Lễ Bộ hãy mau chóng định ra nghi chế sắc lập Đông Cung, đồng thời định ra nghi chế cho đại điển truyền ngôi. Trẫm muốn đích thân giao giải giang sơn gấm vóc lộng lẫy trẫm đã chiến đấu giành được cho nhi tử trẫm chọn lựa.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.