Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
“Là trẫm quá mất cảnh giác.”Trong Tây Noãn Các của Càn Thanh Cung, khi Hoàng đế được mọi người thật cẩn thận đặt trên giường, Triệu Vương đích thân kéo chăn đắp xong xuôi, ngài bèn thở dài than nhẹ. Cố Thục phi và Huệ phi Kính phi vừa nãy vẫn luôn chờ ở nơi này đưa mắt nhìn nhau, Cố Thục phi là người đầu tiên lên tiếng: “Hoàng Thượng vạn lần không thể nói thế, đâu ai nghĩ đến Thái Tử lại phát rồ như vậy, dám can đảm mưu hại phụ hoàng của mình.”Triệu Vương mượn kế dương Đông kích Tây của Công chúa Gia Hưng, xuất hiện trong cung như thần binh từ trời giáng xuống. Hiện giờ đại công cáo thành, ông chẳng thèm chỉ trích Thái Tử trước mặt Hoàng đế, nghe vậy chỉ nhíu mày mà thôi. Nhưng Công chúa Gia Hưng xưa nay tính tình có sao nói vậy, lập tức quỳ trên bàn đạp trước giường nói thẳng: “Phụ hoàng, ngạn ngữ nói rất đúng, rồng sinh chín con đều không giống nhau, đây đâu phải ngài sai. Vừa rồi ngài xem bộ dáng của hắn kìa, vì sao phải tự trách?”“Cái con bé này, biết nhặt lời dễ nghe mà nói!” Hoàng đế vươn tay, muốn xoa đầu Công chúa Gia Hưng như khi còn nhỏ, nhưng cuối cùng cánh tay không nghe nghe theo sự điều khiển lại rũ xuống. Hoàng đế biết vừa rồi sở dĩ có thể ra ngoài gặp người, có thể nói ra mấy câu, đều nhờ Công chúa Gia Hưng trăm cay ngàn đắng tìm kiếm đại phu bí mật mang vào cung. Thân thể ngài bị hao tổn quá nặng, khả năng khôi phục là rất xa vời, ngài cười khổ một tiếng, ngẩng đầu tìm được người muốn tìm trước giường.“Lão Tam.”“Vâng phụ hoàng, có nhi thần.”Công chúa Gia Hưng lập tức im lặng lui về phía sau nhường vị trí đầu giường cho Triệu Vương, Hoàng đế nhìn chằm chằm gương mặt chữ điền mày kiếm hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Lần này nếu không nhờ ngươi và đám nhi tử tức nhi liều mạng một trận, tám chín phần mười trẫm đành trơ mắt nhìn tên nghịch tử thực hiện được kế hoạch. Thân là phiên vương không có thánh mệnh không được nhập kinh, hôm nay tất cả quan viên triều đình và nhóm tân tiến sĩ đều nhìn thấy ngươi, nếu đã như thế, hãy tuyên bố ngươi theo sắc lệnh của trẫm bí mật vào thành. Mặt khác, hiện giờ trẫm không còn đủ sức để xử lý quốc sự, gánh nặng giám quốc ngươi hãy nhận lãnh. Đợi qua mấy ngày sức khỏe trẫm ổn định hơn một chút, trẫm sẽ tế cáo thiên địa phế đi lão Cửu, lập tức sắc lập ngươi thành Thái Tử.”Ai cũng chưa nghĩ đến ngay lúc này Hoàng đế lại quyết định đại sự như vậy. Tam phi trao đổi ánh mắt cho nhau, cuối cùng không ai lên tiếng; còn phần các công chúa nếu đã chung tay hỗ trợ, dĩ nhiên càng không dị nghị. Dưới ánh nhìn chăm chú của Hoàng đế, Triệu Vương cúi đầu thật sâu.“Nhi thần lĩnh mệnh.”Hoàng đế biết tính tình Triệu Vương, không hề bực bội vì nhi tử không nói lời khách sáo, ngược lại khóe miệng còn hơn nhếch lên. Nhưng đang lúc người khác cho rằng ngài sẽ ngưng lại ở đây, Hoàng đế lại nhàn nhạt nói tiếp: “Trẫm đã già rồi, trận bệnh lần này đã tổn thương thân thể nghiêm trọng. Thay vì miễn cưỡng chống đỡ, còn không bằng nên buông tay để an dưỡng. Chờ sau khi phế lập Thái tử, trẫm sẽ truyền ngôi cho ngươi ngay, có thể còn hưởng được thêm mấy năm thanh nhàn.”Vừa rồi Hoàng đế giáp mặt hứa ban vị trí Thái tử, Triệu Vương còn có thể trực tiếp tiếp nhận, lúc này nghe nhắc đến truyền ngôi, ông tức khắc thay đổi sắc mặt, gần như không cần suy nghĩ dập đầu từ chối ngay: “Nếu phụ hoàng muốn nghỉ dưỡng, hãy để nhi thần giám quốc là được, vạn lần không thể đề cập đến vấn đề truyền ngôi! Năm xưa phụ hoàng dựng cờ khởi nghĩa giành được thiên hạ, lại trị thiên hạ suốt hai mươi năm, thần dân bá tánh đều bái phục. Giống như thế cục hôm nay vốn suýt nữa mất khống chế, sau khi phụ hoàng xuất hiện lập tức an ổn cục diện, đủ có thể thấy triều đình không thể thiếu ngài. Vạn lần thỉnh phụ hoàng cân nhắc.”Huệ phi và Kính phi tính hùa theo khuyên giải nhưng bị Cố Thục phi nhẹ nhàng kéo tay ra hiệu. Hai người thấy Cố Thục phi khẽ lắc đầu, thấy mấy vị công chúa tuy muốn nói nhưng lại thôi, thấy không ai mở miệng nên lập tức im lặng. Hoàng đế nằm trên giường nhìn Triệu Vương dập đầu sát đất, đột nhiên khẽ cười: “Ngươi không cần nói nữa, ý trẫm đã quyết. Đương nhiên, dù sao cũng phải chờ đến khi thế cục Tây Bắc bình định, Nhị ca ngươi tự mình vào kinh thỉnh tội rồi lại bàn. Trẫm sẽ không để ngươi lên ngôi một cách danh không chính ngôn không thuận.”Lời này của Hoàng đế khiến vừa rồi Triệu Vương đang trong tâm trạng hỗn loạn tức khắc giật mình ngẩng đầu lên, thấy trên mặt phụ hoàng toát ra vẻ nghiêm nghị, ông rốt cuộc xác định lời vừa nãy không phải thử lòng, không khỏi sinh ra cảm xúc mừng như điên. Làm chủ Đông Cung tuy tốt, nhưng vị trí trữ quân xưa nay đều là nhiệm vụ khó nhất trong toàn bộ thiên hạ, cứ nhìn từ xưa đến nay hơn phân nửa các vị Thái tử không thể bước lên ngôi vị hoàng đế là có thể hiểu rồi. Dĩ nhiên ông có tự tin mình sẽ làm tốt vai trò trữ quân, nhưng cũng không muốn phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ.“Nhi thần... đa tạ phụ hoàng tin cậy.”Nhìn Triệu Vương lại dập đầu lần nữa, ánh mắt Hoàng đế không khỏi thảng thốt. Khi đó vì muốn tốt cho đích trưởng tử Chiêu Khánh Thái Tử, ngài đã đặt đứa con thứ hai và thứ ba bên cạnh Thái Tử, để mấy đứa lớn lên cùng nhau, sau đó huấn luyện hai đứa thành đại tướng có thể một mình đảm đương một phía, nghĩ tương lai tránh được màn huynh đệ bất hoà. Ai biết ông trời rốt cuộc chơi ngài một vố thật lớn, nhi tử duy nhất của ngài và Hoàng Hậu cố tình mất sớm. Nghĩ đến ngài đã từng đáp ứng thê tử sớm buông tay cõi thế sẽ chăm sóc nhi tử thật tốt, Hoàng đế không khỏi lộ ra nụ cười chua xót.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.