Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Vừa rồi Trần Thiện Chiêu rút ra tờ giấy kia thì phần lớn mọi người đều nửa tin nửa ngờ, nhưng ngay lúc này nghe Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết xác định như thế, mười người đã hết chín người tin rồi! Hạ Thủ Nghĩa và Trương Tiết đều làm quan nhiều năm, không hề liên quan đến các Hoàng tử, được Hoàng đế vô cùng tin cậy. Nhờ vậy mà mấy năm gần đây, khi các quan viên trong Lục bộ bị thay đổi như đèn kéo quân, hai vị đại thần này vẫn luôn lù lù bất động. Mặc dù Trương Tiết chỉ là Thị lang, nhưng Thượng thư đã thay đổi ba người mà ông vẫn đứng sừng sững không ngã, quả nhiên có thể thấy được thánh sủng!Nhìn vẻ mặt xanh mét của Thái Tử, Trần Thiện Chiêu cười thâm trầm, hơi gật đầu với Hạ Thủ Nghĩa: "Xin Hạ đại nhân công bố nội dung mật chiếu trước mặt mọi người."Mặc dù mật chiếu này đã được thợ bồi giấy bóc ra ngay trước mặt mình từ hai bức tranh chữ Hoàng đế ban cho Chương Hàm và Vương Lăng, nhưng lúc này cầm tờ giấy nhẹ bổng trong tay, Hạ Thủ Nghĩa vẫn cảm giác được sức nặng ngàn cân. Ông hít một hơi thật sâu, đang định đọc chiếu chỉ trước mặt mọi người, đột nhiên nghe một tiếng quát chói tai, theo sát là một người từ trên trời giáng xuống trước mặt, cong chân đá bay một kẻ không biết khi nào đã lẻn đến trước mặt ông. Tên kia vừa rớt bộp xuống đất thì nghe keng một tiếng, một con dao ngắn sắc bén rơi ra từ trong tay áo hắn. Nhìn lại một thân phục sức, đây rõ ràng là tên nội thị vốn đứng hầu sau lưng Thái Tử!Một màn ám sát bất thình lình khiến mọi người chưa kịp phản ứng đã kết thúc, những người đứng hàng phía trước vô cùng thán phục thân thủ lưu loát gọn gàng của người vừa mới giải vây cho Hạ Thủ Nghĩa. Đúng lúc này, mọi người nghe Trần Thiện Chiêu tươi cười thân thiết nói: "Cũng may hôm nay có Chương Chỉ huy đi theo bảo vệ, nếu không Hạ đại nhân xảy ra chuyện gì sơ suất, đấy là tội lỗi của ta!"Hóa ra đây là Chương Thịnh, vị Chỉ huy thiêm sự của đội hộ vệ Triệu Vương, nghe đồn rất được Triệu Vương thưởng thức!Nhìn tên nội thị bảo vệ bên người mình với võ nghệ có một không hai ôm ngực gục xuống đất phun ra một búng máu, Thái Tử cảm thấy trong lòng sinh ra một cỗ kinh hãi khó tả. Cho dù đám nội thị phía sau đồng loạt phấn đấu quên mình vây quanh trước người hắn bảo vệ, trong khi Chương Thịnh bảo hộ trước mặt Hạ Thủ Nghĩa chỉ có hai bàn tay trần, nhưng vẫn khó ngăn được một cỗ uy hiếp ập thẳng vào mặt. Thấy trong số quan viên có không ít người rõ ràng lộ ra vẻ dao động, hắn chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt.Phụ hoàng, hóa ra ngài đã sớm bày ra nước cờ, hóa ra ngài đã sớm thiết kế bẫy rập cho ta nhảy vào! Được, ngài bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!Thấy sắc mặt Thái Tử thay đổi rất lớn, Trần Thiện Chiêu nhàn nhạt chỉ ra: "Thái Tử Cửu thúc, dù ngài làm hại Hạ đại nhân hay cướp đoạt mật chiếu thì thế nào? Chuyện hôm nay xảy ra trước mắt bao nhiêu người, cho dù không phải thì ngẩng đầu ba thước có thần minh! Hoàng gia gia đã chọn ngài trong số chư hoàng tử thành Đông Cung trữ quân, đây là sự tin cậy và kỳ vọng cao đến mức nào, thế nhưng ngài đã làm được gì! Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, Hoàng gia gia đâu cần giấu mật chiếu trong tranh chữ ban thưởng cho Thế tử phi và Uyển Bình Quận Vương phi!"Anh chàng đột nhiên cao giọng, nhả ra từng câu từng chữ: "Hơn nữa, nếu không phải ngài có ý định mưu hại Đại tổng quản Lý Trung của Càn Thanh Cung, khiến ông ta phải liều chết đưa tin cho Công chúa Gia Hưng nhờ truyền lời, vậy thì mật chiếu kia vốn nên vĩnh viễn phong ấn trong hai bức tranh chữ, tuyệt đối không có một ngày thấy được ánh mặt trời! Chuyện hôm nay hết thảy đều là ngài tự tuyệt với Hoàng gia gia, tự tuyệt khắp thiên hạ!"Xưa nay Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu luôn cho người ta ấn tượng là một thanh niên hiền lành ấm áp, ngoại trừ thời điểm nổi tính tình thư ngốc bướng bỉnh, phần lớn đều rất ôn hòa dịu dàng, hôm nay đột nhiên nói ra lời lẽ sắc bén như vậy khiến mỗi người lần đầu tiên lĩnh giáo. Thái Tử đang phải đối mặt với làn sóng chỉ trích kéo tới liên tiếp, trong lòng bỗng minh bạch những lời chất vấn của Tống Sĩ Phương vừa rồi là do ai mớm cho.Cho dù Tống Sĩ Phương to gan lớn mật, còn là danh sĩ Bắc Bình với tài hùng biện nổi bật, nhưng có vài vấn đề nếu không phải con cháu trong tông thất biết rõ nội tình thì nhất định không thể nghĩ ra! Hắn nhìn lầm, phụ hoàng cũng nhìn lầm, ngay cả đủ loại quan viên trong triều đình lại càng nhìn lầm hơn -- -- Trần Thiện Chiêu trước nay không phải là con mọt sách! May mắn thay, vẫn còn chưa muộn để cứu vãn!Nghĩ đến đây, Thái Tử đột nhiên hô lớn: "Người tới!"Theo lời hô này, gian Phụng Thiên Điện trông như trống rỗng bỗng nhiên trào ra một đám vệ binh võ trang tận răng, rõ ràng là phục sức của Phủ Quân hậu vệ. Hạ Thủ Nghĩa đứng ở hàng đầu thấy quân sĩ túa ra không ngừng từ đại điện, trong lòng bỗng nhiên chùng xuống. Phủ Quân hậu vệ đóng binh ở sông Kim Xuyên và phố Cổ Lâu, rốt cuộc được vào cung khi nào? Cho dù Trần Thiện Chiêu mang đến hộ vệ của phủ Triệu Vương cũng khó có thể tiến cung, lúc này nếu Thái Tử tấn công thì hậu quả không dám tưởng tượng!Ông hít thật sâu một hai hơi, lập tức nâng cao tờ mật chiếu, cao giọng hô: "Mật chiếu của Hoàng Thượng tại đây, ai dám tiến lên là đại nghịch bất đạo!"Trương Tiết đứng bên cạnh, là người đã đọc qua văn bản gì là ghi nhớ ngay trong đầu, trầm giọng xướng lên: "Trẫm vốn lập Hoàng đích tử của Nguyên Hoàng hậu là Thái Tử Chiêu Khánh, nhưng Thái Tử Chiêu Khánh sớm hoăng lại không con. Hiện giờ lập Hoàng Cửu tử là con Quý phi quá cố chưởng quản Đông Cung. Tuy nhiên Thái Tử vào Đông Cung mà không biết lập tài dựng đức, ngang ngược làm phản, thậm chí bụng dạ khó lường âm mưu hại trẫm, nay phế thành thứ dân."Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.