Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
Nàng ta vừa lòng nhìn bộ dáng Phượng Thanh Ca trên mặt đất chịu đả kích mà bị hỏng mất, tuy nhiên, nàng ta cũng không có cứ như vậy mà dừng lại, mà tiếp tục nói:"Vốn dĩ để tránh đêm dài lắm mộng ta hẳn là nên lập tức giết ngươi, hủy thi diệt tích (hủy hết chứng cứ) để không ai có thể tìm thấy ngươi còn tồn tại, bất quá, ha ha ha......"Nghe ý cười lộ ra âm mưu tàn nhẫn kia, trái tim Phượng Thanh Ca run rẩy, liền nghe giọng nói như ác ma của nàng kia lần thứ hai truyền đến."Ngươi cũng biết, ta vì sao cho người huỷ hoại dung nhan tuyệt mỹ của ngươi, mà không tổn hại da thịt tuyết trắng trên người của ngươi?" Nàng ta cúi người ngồi xổm xuống, mặt đối mặt nhìn nàng: "Đó là bởi vì ta muốn đem ngươi bán đến nơi hạ tiện nhất, nơi bọn nam nhân ngoạn nhạc. Ta tin rằng cho dù dung nhan khuôn mặt ngươi bị hủy đi trông giống như quỷ, nhưng một thân da ngọc trắng như tuyết này nhất định sẽ có không ít người thích, ngươi nghĩ sao?""Không cần nhìn ta như vậy, dung nhan ngươi đã bị hủy, nếu ngươi nói ngươi là đại tiểu thư Hộ Quốc Công phủ cũng sẽ không có người nào tin, mọi người chỉ biết ngươi là người điên, đến nỗi bỏ trốn? A, lấy thực lực võ giả nhị đoạn của ngươi thật sự là không đủ để xem." Đang nói, nàng ta nhét một viên dược vào trong miệng nàng, khẽ cười đứng lên, búng búng váy trên người nói: "Bảy ngày, bảy ngày sau liền tính ngươi không bị đùa chết, ngươi cũng sẽ bị độc phát vong thân."Phượng Thanh Ca cắn răng, kêu to: "Tô Nhược Vân, ta nếu thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi!""A, làm người ngươi còn không làm gì được ta, thành quỷ thì lại càng không phải là đối thủ của ta."Nàng cười lạnh, phân phó nói: "Đem người mang đi, phải chắc chắn rằng khiến nàng bị bán qua bán lại nhiều lần để người không thể lần ra manh mối. Tốt nhất đem người tiếp nhận diệt khẩu.""Vâng!" Hai gã hán tử tinh tráng cung kính đáp lời, một bàn tay đánh ra, đem Phượng Thanh Ca hơi thở thoi thóp khiêng trên vai nhún nhảy mấy cái đã biến mất trong rừng cây.Một nam tử hắc y trung niên vẫn luôn đứng phía sau Tô Nhược Vân lúc này tiến lên một bước: "Tiểu thư, thời gian không còn sớm, có muốn hồi phủ trước không?""Uh, là phải về." Nàng ta lộ ra một bộ mặt ý cười ôn nhu, nhìn không trung nhẹ giọng nói: "Từ giờ khắc này trở đi, ta là Phượng Thanh Ca, Phượng Thanh Ca là ta."Hai ngày sau. Ban đêm. Đại Lãng trấn, Thiên Hương Lâu.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.