Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Nam thanh niên bật cười trước lời khẳng định của Cadira, trầm giọng nói:- Mã Nhược Anh? Mã gia? Không thể tin được là ông còn nhớ cái tên ấy. Đó chỉ là tên của một đứa con gái, một nỗi ô nhục của gia tộc này, vậy mà lại được thốt ra từ miệng của người đứng đầu Rostchild, có phải quá châm biếm rồi không?Dừng một chút, anh ta hơi cúi người, thì thầm lên tiếng:- Nếu như ông nhớ được cái tên đó, vâỵ chắc... ông cũng nhớ được chuyện xảy ra với Mã gia đúng chứ? Mười lăm năm trước, chính gia tộc này... đã giết sạch những người thuộc dòng dõi họ Mã, truy lùng diệt tận đến mầm mống cuối cùng. Mã Nhược Anh trong miệng của ông.... vốn đã chết dưới ngọn lửa của Rostchild năm đó rồi.Cadira ngồi bất động, chậm rãi lên tiếng:- Phải. Có lẽ con nói đúng, Mã Nhược Anh đã thật sự chết mười lăm năm trước rồi. Nhưng mà... bây giờ ta không biết phải gọi con bằng gì cả, ta đã theo dõi con rất lâu, cũng biết những việc mà con làm. Grannie, bao năm qua con ở dưới mắt ta, cải trang, xâm nhập, âm thầm gây lục đục nội bộ không phải ta không biết, ta chỉ không muốn vạch trần con, ta khuyên con đừng tự dấn thân vào nguy hiểm nữa.Nhìn nhưng giống như không thấy, biết nhưng giống như không quan tâm, bỏ qua.. là vì Cadira muốn giữ lại tính mạng cho cô. Mã Nhược Anh đã trốn chạy cả một thập kỉ, nhưng vì quyết định báo thù mà quay lại nơi đây, không tiếc nguy hiểm xâm nhập vào hội đồng tối cao. Giết người, chiếm lấy chiếc ghế số sáu, ông có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, vì đó suy cho cùng cũng chỉ là một chiếc ghế mà thôi, không đáng để ông bận tâm. Âm thầm gây ra mâu thuẫn giữa những người khác, ông vẫn có thể bỏ qua, bởi vì điều đó ông xử lý được. Cadira đã gồng gánh Rostchild bao nhiêu năm, vài thứ xung đột này thì có là gì, nhưng ông chỉ có thể dừng ở mức đó thôi, giới hạn bao che cho Mã Nhược Anh, cũng chỉ đến đấy.Nam thanh niên nghe những lời của Cadira, anh nhếch môi, giọng có chút lạ:- Hóa ra.... ông đã biết hết tất cả. Tôi còn nghĩ mình khá thông minh, có thể qua mặt được ông, nhưng thật đáng tiếc.... là tôi tự đánh giá cao mình rồi!Dứt lời, anh ta đưa tay lên, chậm rãi lột lớp da từ trên trán xuống, và một khuôn mặt thanh tú hơn dần dần hiện ra trước mắt. Tiếp sau đó, tóc giả cũng được tháo một cách thuần thục, để lộ mái tóc dài rũ xuống bồng bềnh. Cuối cùng, những ngón tay mở từng cúc áo cao ở cổ, giật ra thiết bị chuyển đổi giọng nói, vứt xuống đất.Mã Nhược Anh hoàn toàn rũ bỏ lớp mặt nạ của mình, lộ liễu xuất hiện với con người thật một cách đường đường chính chính."Rầm" - Đúng lúc này, cánh cửa bật mở bởi một lực đạo mạnh mẽ, một đám người áo đen cầm theo súng nhanh chóng di chuyển vào, chĩa về phía Mã Nhược Anh nói lớn:- Ngươi là ai, mau bỏ vũ khí xuống, tránh xa gia chủ ra!Mã Nhược Anh nhìn đám người với thái độ bất cần, nhếch môi đáp:- Ta nghĩ các ngươi đang không hiểu tình hình rồi, người nên bỏ vũ khí xuống, là các ngươi mới phải.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.