Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Sáng ngày hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại trong mơ màng, cô lờ mờ mở mắt, đột nhiên thấy một bóng hình xuất hiện trước mặt mình, mém tí nữa là bị dọa đến hét lên.Sau khi bình tĩnh lại, cô mới nhận ra mình đang nằm trong người của Âu Dương Vô Thần. Một tay anh ta làm gối đầu cho cô, một tay khác thì đặt trên eo, ôm chặt như gối ôm."...."Cái tên này, đến ngủ cũng không quên biến thái với cô mà! Cánh tay anh đang đặt ở đâu vậy hả?Cứ thế đấy rồi tỉnh dậy thì lại bảo không có, cứ chối bay chối biến là có ôm đâu có sờ đầu. Hừ, tên lưu manh khốn khiếp!Âu Dương Thiên Thiên tặc lưỡi mắng một hồi, sau đó cô cẩn thận lấy tay của Âu Dương Vô Thần trên người mình ra, rồi ngồi dậy rời khỏi giường một cách nhẹ nhàng.Chân vừa chạm đất, một cảm giác tê dại liền truyền tới, Âu Dương Thiên Thiên run lên từng cơn nhẹ, trên tay cô nổi một tầng da gà mỏng.Ôi mẹ ơi, lạnh quá!Đó là ý nghĩ xuất hiện lên đầu tiên trong tâm trí của Âu Dương Thiên Thiên, cô ngay lập tức chạy đến tủ đồ, lấy ra một chiếc áo ấm khoác vào cho đỡ lạnh, rồi mang thêm đôi dép lông để tránh xúc giác lạnh lẽo đến từ sàn nhà.Sau khi ấm áp hơn một chút, Âu Dương Thiên Thiên đi vào bếp, muốn rót một cốc nước uống, Nhưng khi đi ngang qua cửa kính thì khóe mắt cô chợt thấy một màu trắng xóa hiện lên.Quay đầu nhìn sang, cô giật mình mở to mắt khi thấy những thứ lấp lánh đang rơi từ trên trời xuống.Đó... đó là tuyết phải không? Tuyết rơi rồi ư?Không nghĩ ngợi gì cả, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức chạy đến, cô mở cửa và đi ra ngoài ban công, vươn tay dài đón những bông tuyết trắng nhỏ nhắn đang rơi xuống.Nhìn bông tuyết chạm vào lòng bàn tay mình, cô nở nụ cười tươi, bất giác thốt lên:- A, tuyết rơi rồi, tuyết rơi thật rồi!Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.