Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trở Về Eden
Ngồi trông máy bay, Tara Wells thở phào nhẹ nhõm. Chị cởi giầy ra bỏ dưới gầm ghế phía trước, nhắm mắt lại và ngả đầu trên ghế. Vai trò người đàn bà vô danh đeo chàng mạng không làm cho chị thích thú tí nào. Nhưng như thế vẫn còn hơn chịu đựng những ánh mắt sợ hãi, thương xót hoặc những cái nhìn phỉ báng công khai từ mọi phía đổ vào mình như khi chị thử đi ngoài phố mà không che mặt.
Còn nay mai... Chị nghĩ về cuộc sống tương lai của mình, nét mặt chị trở nên cứng rắn và cương quyết như nét mặt của người phụ nữ mang tên Stephany Harper trước đây.Sau khi rời khỏi túp lều của Dave, chị đã trải qua một con sốc tình cảm dữ dội, sau đó chị thấy mình như một quả chanh bị vắt hết nước, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình mạnh mẽ cứng rắn hơn nhiều. Suốt dọc đường đến Darvin, ngồi trên chiếc xe tải, chị tưởng như mình đang ở trong một giấc mơ khủng khiếp. Trong trí nhớ của chị những chi tiết của tai họa mà chị vừa trải qua vụt lóa lên, gợi lại những đau đớn khôn cùng. Tia chớp đầu tiên hiện lên trước mắt chị, khi chiếc xe tải khổng lồ đi qua một đoạn khe nhỏ chảy qua đường, cách chỗ người lái xe cho chị lên đi nhờ một quãng không xa lắm. Khi những đám nước do bánh xe làm tung lên bắn vào cửa kính. Tara rụt tay lại và thét lên; chị tưởng nước sẽ tạt vào mặt, phủ đầu, té vào mắt và tràn vào miệng mình. Chị thở dốc và run lên cầm cập cố gắng lắm chị mới trấn tĩnh được. Thấy ánh mắt tò mò của người lái xe nhưng chị không tài nào đủ sức để giải thích cho anh ta hiểu được.Sau chi tiết đầu tiên ấy, những hồi ức khác nhau, cứ từ từ như những tên trộm trong đêm vắng, lần lượt hiện về không thương xót. Chị nhớ lại ánh hoàng hôn trên đầm lầy, cảm thấy như dưới chân mình là đáy con thuyền gỗ, trên tay chị là chiếc máy ảnh... Vừa uống nước vừa ngoi lên mặt đầm, chị trông thấy đôi mắt lạnh lùng của kẻ sát nhân Greg! Chồng của tôi! Lạy Chúa! sau lưng y là người đàn bà mặt tỉnh bơ và ngồi im như khúc gỗ khi chị cất tiếng kêu cứu! Rồi sau đó chị cảm thấy một cơn đau khủng khiếp do những lưỡi dao cạo gây nên, cái đau ấy cào xé cánh tay chị, rồi máu nóng xối ra từ vết thương trên mặt, chị cảm nhận được làn nước mà chị từ từ chìm xuống, cuối cùng là đêm đen và sự quên lãng...Trong khi chiếc xe tải chạy trên con đường xuyên qua sa mạc phương Bắc, chị đã chắp nối từng mẩu hồi ức rời rạc thành bức tranh toàn vẹn về cuộc sống trước đây của mình. Cho đến khi xe tới Darvin chị đã nhớ lại chắc chắn rằng trước đây chị là Stephany Harper.Nhưng Stephany Harper không còn nữa. Chồng chị muốn chị chết, và đã giết chị. Cả người run lên trong cơn nức nở, chị nhận rằng, giờ đây, chị là một người đàn bà không có khuôn mặt, không tên, không có cả quá khứ. Chồng chị đã cướp hết tất cả những thứ ấy rồi. Bây giờ chị không là ai, không là cái gì cả.Cùng với những mẩu hồi ức nhảy nhót trong đầu, giọng nói của Dave vang lên như một sự trớ trêu cay đắng". “Con được cứu sống vì một cái gì đó, hoặc cho một ai đó". Được cứu sống ư? Để trở về với chồng, kẻ gây ra tai hoạ cho chị chăng. Chị mỉm cười phẫn nộ, bộ mặt méo mó của chị co rúm lại đau xót. Đừng hòng! Hắn sẽ không có được cơ hội để giết ta một lần nữa đâu!”. Chị được hồi sinh ư? Để làm gì? Tại sao số phận lại gỡ chị ra khỏi móng vuốt của thần chết làm gì. Giá cứ để chị chết đi vẫn hơn bắt chị phải chịu đựng nỗi đau này?Chị kinh tởm tháo chiếc nhẫn cưới ra khỏi tay và ném nó xuống đường. Tại sao? Tại sao? Tại sao? Chị lặp đi lặp lại câu hỏi đó khi ngồi trong ca bin chiếc xe tải. Sự đau đớn khôn cùng và cơn giận dữ tột độ vò xè tâm can chị. Tại sao hở Greg! tôi đã từng yêu anh đến nỗi khó có người đàn bà có thể yêu đến thế. Tại sao anh lại mong cho tôi chết đi? Tại sao anh căm thù tôi đến vậy? Chị đắm mình trong vực thẳm của đau buồn và oán hận cho đến khi chạm tới đáy vực để tìm thấy sợi chỉ nhỏ cứu mạng. Níu lấy sợi dây đó, chị dần dần trấn tĩnh lại. Ta được cứu sống để làm một điều gì đấy - chị phẫn nộ nghĩ thầm - Chính Dave đã nới với ta điều đó. Chắc có lẽ ta được cứu sống để tìm hiểu xem vì lẽ gì? Rồi tiếp đó thì sao? Câu trả lời không phải chờ:lâu; Báo thù! Ta phải trừng phạt hắn! Chị thầm tính những cách trả thù. Tuy thế đầu óc chị vẫn sáng suốt và lạnh lùng. Chị thoáng nghĩ phải báo cảnh sát nhưng lập tức từ bỏ ý định đó. “Như thế thì vẫn chưa đủ - Chị nghĩ - Nếu thế thì ta sẽ không bao giờ biết được vì lẽ gì. Mà ta rất cần phải biết! Ta nhất định phải biết!.Người đàn bà xuống xe ở Darvin lảo đảo lê bước như vừa trải qua một trận đau ốm kéo dài. Chị cảm thấy như từng tế bào thần kinh của mình đang bị bóc trần ra. Tuy nhiên trong thâm tâm chị cảm thấy một cốt lõi sắt thép: Giờ đây chị đã có một mục đích, và sự cảm nhận ấy đã đem lại cho chị sức mạnh cần thiết để giúp chị vượt qua bất kỳ thử thách nào. Chị rất cần sức mạnh ấy, bởi đó là thứ duy nhất chị còn giữ được. Chị biết rằng đối với chị thế là đủ lắm rồi. Chị trải qua thử thách đầu tiên khi bán những viên hồng ngọc của Dave lấy tiền mặt. Chị buộc mình phải vào tất cả những trại lính cũ mà bây giờ là những cửa hàng của những người buôn đá quý, vàng bạc để định giá món hàng, chịu đựng những ánh mắt tò mò, những câu lục vấn thô lỗ để tránh bán hớ. Đến cuối ngày, chị hoa cả mắt vì mệt mỏi. Trong tiệm kim hoàn, nơi cuối cùng chị quyết định bán, chị bị một cơn sốc và phải chạy vụt ra ngoài để thở khí trời. Người chủ tiệm lo lắng đuổi theo chị.- Ê, bà kia - ông ta gọi - Chưa lấy tiền đã vội chạy đi đâu đấy. Mấy viên đá của bà tốt lắm - Bà có bị làm sao không?Chị từ chối sự giúp đỡ của ông ta, cầm lấy tiền và bỏ đi, cảm thấy hình như sức lực mình sắp cạn. Số tiền nhận được vượt quá mức tưởng tượng của chị. Đến khu buôn bán vàng bạc này như kẻ hành khất không có một xu dính túi, ra khỏi nơi đó chị đã có trong tay một khoản tiền lớn, đủ giúp chị làm bất cứ điều gì. Ta có thể bắt đầu sự nghiệp mới được rồi, - Chị nghĩ. Sự nghiệp mới của riêng ta, của "Tara Wells. ° °Xuồng máy cập bến Orphey, một đảo nhỏ giữa đại dương xanh rờn bóng dừa, với những bãi tắm cát trắng ngời lên dưới ánh mặt trời nhiệt đới, những ngôi nhà nhỏ xinh xắn niềm nở đón khách. Một phụ nữ nhỏ nhắn từ ngôi nhà lớn, tay cầm chiếc ô sặc sỡ, vội vàng giúp Tara bước lên bờ.- Xin chào mừng chị đã đến bệnh viện của bác sĩ Marsall!Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.