Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trăng Tỏ Hòa Sương Trong
Ngô Kỳ, người luôn nhìn chằm chằm vào Thẩm Tư Thanh đã để ý thấy nhưng anh không lên tiếng. Đầu anh vẫn còn choáng váng, cơ thể thì đờ đẫn, trong tình trạng sức khoẻ như vậy, bất luận nói thế nào đi chăng nữa thì anh cũng chẳng thể giúp gì được cho Thẩm Tư Thanh.Thẩm Tư Thanh cứ thế chịu đựng cho đến tối, cuối cùng Ngô Kỳ cũng không cần truyền nước nữa, lúc này cô mới nằm bò bên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi không biết ngủ thiếp đi từ khi nào.Ngô Kỳ thấy Thẩm Tư Thanh đã ngủ, anh ngồi dậy khỏi giường, cảm thấy cơ thể đã đỡ hơn rất nhiều. Anh xuống giường, vén chăn, bế Thẩm Tư Thanh lên giường.Có lẽ do cảm nhận được động tác của anh, Thẩm Tư Thanh lập tức mở mắt ra, khi đôi mắt hé mở, nhìn thấy đó là Ngô Kỳ, cô chỉ mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm gì đó rồi lại nhắm mắt lại.Sau khi đắp chăn cho Thẩm Tư Thanh, Ngô Kỳ chống người bên giường, thở hổn hển, một lúc sau mới lau những giọt mồ hôi trên trán. Vì đã ngủ cả một ngày, tuy rằng lúc này cơ thể không thoải mái nhưng anh lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào.Anh nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thẩm Tư Thanh, lần đầu tiên anh có cơ hội được nhìn cô kỹ càng và yên tâm như vậy. Khuôn mặt Thẩm Tư Thanh không hề thay đổi so với trong trí nhớ của anh, vì vậy hôm đó, vừa mới nhìn anh đã nhận ra ngay.Ngô Kỳ nhớ lại tối hôm ấy.Đó là ngày đầu tiên anh về nước, vì Lưu Phỉ liên tục nói muốn gặp nhau, nên vừa đặt đồ xuống anh đã lập tức đi tìm anh ta.Anh nói chuyện cùng Lưu Phỉ một lúc, thì đột nhiên anh ta có việc cần phải giải quyết, bảo Ngô Kỳ tự đi dạo trong Câu lạc bộ.Ngô Kỳ chán nản bước vào phòng nghỉ của nhân viên, trong đó có một nhóm đàn ông đang đứng tán gẫu với nhau. Anh cũng đứng đó góp vui một lúc. Cửa đột nhiên bị mở ra, mọi người trong phòng đều nhìn qua, Thẩm Tư Thanh cứ thế xuất hiện trước mặt Ngô Kỳ mà chẳng hề báo trước.Ngô Kỳ nhận ra khuôn mặt quen thuộc này, trong lòng anh bỗng nổi lên một cơn sóng dữ. Anh luôn tin rằng cả cuộc đời này mình chẳng thể gặp lại Thẩm Tư Thanh được nữa.Thẩm Tư Thanh liếc nhìn quanh phòng và đột nhiên cô dừng lại khi ánh mắt rơi vào người Ngô Kỳ. Trái tim Ngô Kỳ lập tức đông cứng. Anh nghĩ Thẩm Tư Thanh đã nhận ra mình.Thẩm Tư Thanh giơ ngón tay chỉ về phía Ngô Kỳ, nói với giọng bình tĩnh lạ thường: “Tôi muốn anh ấy, tôi sẽ trả mười vạn tệ.”Tất cả mọi người trong phòng đều hiểu câu này có nghĩa là gì, ngoại trừ Ngô Kỳ. Có người thấy vậy bèn lập tức gọi Quản lý. Ngô Kỳ chỉ nhìn Thẩm Tư Thanh, rồi thấy cô rút thẻ ngân hàng từ trong túi ra. Đôi mắt anh chuyển động, hàng lông mi khẽ rung.Sau khi Quản lý đi tới và nhìn thấy Ngô Kỳ, anh ta đã lập tức nhận ra đây là bạn của ông chủ, bèn vội vàng tươi cười, chào hỏi rồi xin lỗi Ngô Kỳ: “Cô ấy đã nhận nhầm anh thành người chỗ chúng tôi, tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài ngay.” Dứt lời liền liếc mắt ra hiệu cho người khác.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.