Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiểu Nương Tử Của Triệu Công Công
"Chúng ta thành thân đi"Triệu Trường An nhất thời trầm mặc, hắn do dự thật lâu mới chậm rãi đưa tay lên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. Hắn vốn tưởng rằng đêm qua cùng nàng chung chăn gối đã là may mắn lớn nhất trong kiếp này của hắn, vậy mà những gì hắn khát vọng nhất lại xuất hiện ngay trước mắt hắn lúc này. Nàng nói nàng không ngại thân phận của hắn, nàng nói từ nay về sau sẽ ở bên hắn. Nhưng chính hắn lại để ý, hắn sợ hãi, hắn chán ghét chính bản thân mình nhiều hơn bất cứ ai."...... Tiểu Vân" Triệu Trường An thấp giọng nỉ non tên nàng, sống lưng hơi cong kề trán mình lên trán nàng, nhìn thấy tất cả những bất an cùng lo lắng đều tan vào đôi mắt trong veo ấy. Hắn thở một hơi gấp hắt, cổ họng hơi siết lại: "Muội, muội đừng gạt ta, ta..."Tiểu Vân mỉm cười, vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, ngượng ngùng ngậm lấy đôi môi mỏng đang run rẩy mãnh liệt hôn xuống.Vài ngày sau, Tiểu Vân cuối cùng không chịu được Triệu Trường An bên cạnh năn nỉ ỉ ôi đồng ý đi ra chợ cùng hắn mua mấy tấm vải lụa về làm áo cưới. Nàng vốn chỉ định chọn một ngày lành tháng tốt đốt đôi nến hỉ để hai người bái thiên địa kết thành phu thê, nhưng lần này Triệu Trường An nhất quyết không nghe theo nàng, hắn muốn mời tú nương đến làm áo cưới cho nàng, muốn nàng được mặc hỉ phục vẻ vang gả cho hắn. Cuối cùng hai người họ cũng thoả hiệp, quyết định đi mua vải nhưng nàng muốn tự tay làm áo cưới cho mình. Tuy rằng ngoài miệng lo lắng làm phô trương như vậy sẽ rất lãng phí nhưng thực chất trong lòng nàng đã sớm nở hoa, có cô nương nào lại không hy vọng mặc hỉ đỏ phụng thêu chim uyên ương gả cho người trong lòng đâu.Hai người họ nghỉ chân ở một tửu điểm trong thành sau đó đánh xe đến tiệm vải.Triệu Trường An tuy rằng chưa từng làm xa phu bao giờ, nhưng trước lạ sau quen, ngồi nhiều lần cũng tự tìm ra được phương pháp điều khiển ngựa.Huống chi đây là còn một con ngựa già ngoan ngoãn.Sau nhiều lần cân nhắc, Tiêu Vân vẫn không lay chuyển được ý định của hắn, cuối cùng hai người họ vẫn mua loại gấm đỏ tốt nhất điểm thêm hoa văn sẫm màu, lão bản giúp họ gói lại rồi mang lên xe ngựa của Triệu Trường An.Trong xe chứa đầy bọc lớn bọc nhỏ, chỉ cần là đồ vật nàng nhìn lại hai lần hắn đều không nói một lời kêu lão bản gói lại mang về. Tiểu Vân sợ hắn mua quá nhiều đồ, hắn chỉ mỉm cười nói chút bạc này hắn vẫn bỏ ra được.Trên đường lớn rộn ràng náo nhiệt, hắn bị một cái sạp bán kẹo thu hút, lấy ra vài đồng bạc mua xiên kẹo quay lại tìm Tiểu Vân, không ngờ lão bản lại nói nàng đã rời đi từ lâu.Triệu Trường An thầm trấn an mình có lẽ trong thành náo nhiệt như vậy, nàng nhất thời ham chơi, đi dạo quanh đây một lát rồi sẽ trở về.Hắn không dám đi đâu xa, sợ Tiểu Vân quay lại không tìm thấy hắn sẽ lo lắng, nhưng ngồi đợi đến hai tuần hương, nhìn mặt trời dần ngả về phía tây mà vẫn không thấy nàng đâu, hắn bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.Kẹo hồ lô trên tay hắn đã sớm tan chảy, nước đường theo xiên tre chảy xuống dính vào bàn tay nhưng hắn lại luyến tiếc không muốn vứt bỏ.Hắn đi dọc trên đường, gặp người nào cũng hỏi có từng nhìn thấy một nữ tử mặc y phục màu cánh sen, trên mặt còn có vài vết tàn nhàng.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.