Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tịch Tiếng Ca Tiêu
Vương Thi Ngữ đi ra từ phòng họp, thấy Lãnh Hán Hùng đứng ở cuối hành lang hút thuốc. Đi lên trước, hỏi: “Xin hỏi khi nào tôi có thể gặp đương sự của mình?”“Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp.”“Vậy thì cảm ơn anh trước.”Vừa đi được hai bước, Vương Thi Ngữ dừng chân lại nói với ngoài cửa sổ: “Lãnh Đội, tôi có một nhắc nhở thiện ý cho anh: Có nhiều thời gian thì đi điều tra vụ án của bản thân đi. Không cần lãng phí thời gian trên một người không liên quan gì với vụ án. Xử sai vụ án sẽ ảnh hưởng đến uy danh anh nhiều năm mới tạo lên được! Tôi cũng không muốn gặp anh ở một đồn công an vô danh nào đó!”“Cảm ơn cô đã nhắc nhở. Có hữu dụng với vụ án hay không tôi tự có phán đoán.” Lãnh Hán Hùng nhìn thoáng qua Vương Thi Ngữ: “Còn nữa, danh với lợi từ trước đến nay tôi đều không để vào mắt.”“Vậy thì coi lời nói của tôi vừa rồi là vô nghĩa đi. Tạm biệt, Lãnh Đội. Chúc anh may mắn!”Lãnh Hán Hùng nhìn bóng dáng Vương Thi Ngữ rời đi, thướt tha nhiều vẻ, như mộng như ảo. Bỗng nhiên cảm thấy vụ án đầu độc đơn giản này càng ngày càng trở nên không đơn giản. Chân tướng bị bọc một tầng lụa mỏng, nhìn như trong suốt, lại mơ hồ không rõ. Những người khác nhau đi vào, Lãnh Hán Hùng muốn đích thân vạch trần từng lớp lụa mỏng bao trùm. Anh ta chờ mong kết quả trung thẩm, kết cục xuất sắc trong tương lai. Dập điếu thuốc, xoay người kiên định bước đi, đi về phía văn phòng cục trưởng.Lãnh Hán Hùng ngồi trên sô pha rót một chén nước, uống một hơi cạn sạch.Cục trưởng Lưu bỏ văn kiện trong tay xuống, nói: “Vụ án tiến triển như thế nào rồi?”“Vừa rồi luật sư của nghi phạm Nhan Tịch đã đến. Là một người phụ nữ rất lợi hại. Cục trưởng, em cảm thấy vụ án này càng ngày càng thú vị.”“Ồ, vậy sao? Được! Tôi chờ mong tên nhóc nhà cậu cho tôi sự kinh hỉ lớn hơn, mà không phải là kinh hách. Đúng rồi, Mạnh Thần có liên hệ với cậu không?”Lãnh Hán Hùng lại châm một điếu thuốc, yên lặng hút hai lần: “Cậu ta đã gửi tin nhắn cho em, nói sáng mai muốn gặp nghi phạm.”“Ừm. Vậy cậu nhanh chóng sắp xếp cho tốt. Hán Hùng, cậu… còn giận Mạnh Thần sao?”Sau khi trầm mặc thật lâu.Lãnh Hán Hùng nhìn hai ngón tay cầm điếu thuốc, đám khói nhè nhẹ nhanh chóng bị thiêu đốt dâng lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, khói bụi nhẹ nhàng bay múa rơi xuống đất. Lãnh Hán Hùng chậm rãi nói: “Chỉ là chuyện trong chớp mắt, Kiến Văn cũng đã hy sinh hai năm rồi.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.