Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 90: 90


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ta Có Một Toà Đạo Quan

Lần này Thẩm Tích rời đi rất nhanh.

Phó Yểu nhìn theo bóng dáng nàng ta, mỉm cười, tiếp tục ăn đồ ăn ngon trước mặt.

Ăn xong, Liễu Phú Vân vẫn còn việc phải làm nên xin phép về trước, Phó Yểu thì quay lại thị trấn trước đó.

Gần thị trấn này có một con sông, chảy qua ngay bên cạnh cửa sau của khách điếm. Phó Yểu đi dạo một vòng quanh thị trấn, cuối cùng tới bến tàu cạnh dòng sông.

Tu Thủy huyện xây lên dựa vào Hồ Bà, dòng sông này là một nhánh của nó. Những huyện trấn quay xung quanh Hồ Bà này đa số đều di chuyển bằng đường thủy.

Thế nên tuy thị trấn này tuy nhỏ nhưng vẫn có bến tàu.

Phó Yểu tới nơi thì thấy Thẩm Tích cũng ở đó, đang định thuê thuyền đi tới Hồ Bà.

“Thuyền này của ngươi có thể cho vài người lên nữa không?” Phó Yểu đứng trên bờ hỏi Thẩm Tích.

Thẩm Tích nhận ra Phó Yểu, nói: “Trên thuyền chỉ có mình ta, nếu các ngươi muốn lên thuyền thì lát nữa có thể bảo người lái thuyền chở đi. Có điều ta muốn đi ngắm Hồ Bà trước đã.”

“Cảm ơn.” Phó Yểu nhảy lên thuyền.

Nàng vừa bước lên thuyền thì hai người theo sau tất nhiên cũng lên theo.

Advertisement

Người chèo thuyền đã được trả tiền, thế nên cũng không có ý định dò hỏi các vị khách muốn làm gì, lập tức thả dây neo, chống lên cọc gỗ mà đẩy thuyền ra xa.

Chiếc thuyền này có thiết kế giống một chiếc thuyền đánh cá, ở giữa là túp lều khá rộng, trên  có tấm ván gỗ, ngoài ra còn có chăn mền và ít đồ ăn.

Phó Yểu ngồi cạnh túp lều, đối diện với Thẩm Tích đang ngắm cảnh hai bên sông, còn người lái thuyền thì ở một chỗ khác để chèo.

Thuyền rời khỏi thị trấn, xung quanh cũng dần trở nên hoang vắng. Thẩm Tích nhìn cảnh vật phía xa, bắt đầu lau nước mắt.

Phó Yểu biết nàng ta đang đau lòng chuyện gì.

Dù sao thì nàng ta cũng chỉ là một cô nương mới mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn còn rất thơ ngây.

Thầm khóc một hồi, Thẩm Tích dường như đã lấy lại dáng vẻ bình tĩnh thường lệ. Nàng ta nhìn về phía Phó Yểu, giọng nói vẫn hơi nghẹn: “Quan chủ, có phải ta khiến người khác thấy phiền phức lắm không?”

“Cũng không tới mức đó.” Phó Yểu nói: “Thiếu nữ nào mà không từng có mùa xuân, nếu tình cảm là thứ có thể khống chế được thì trên đời đã không có nhiều si nam oán nữ như vậy rồi.”

“Cha ta từng nói, muốn có được thứ gì thì phải tự mình tranh thủ nhân cơ hội. Ta đã rất cố gắng rồi, nếu hắn không muốn thì về sau ta chỉ cần không thích hắn nữa là được.” Thẩm Tích nói: “Thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt, bỏ mất một người thì còn có người tiếp theo.”

Lời này của nàng ta tuy đang nói với người khác, nhưng lại tựa như nói với chính mình.

“Ngươi quen biết vị Liễu đại nhân kia thế nào?” Tam Nương vốn định im lặng, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

“Hắn từng cứu ta.” Thẩm Tích chỉ về hướng Hồ Bà: “Lần này ta ra ngoài là muốn nhìn ngắm tứ hồ ngũ hải, mở rộng chút kiến thức. Có lẽ vì là lần đầu tiên nên quá tin ngươi, xém chút thì bị bán đi, may mà có hắn cứu ta.”

“Cha ta từng nói, trên giang hồ sẽ có người tốt người xấu, nhưng nhiều nhất vẫn là người không tốt không xấu. Nếu may mắn gặp được người tốt thì phải biết quý trọng, đây chính là duyên phận giữa hai ta.”

“Chuyện sau đó thì các ngươi đã biết, phần duyên phận này không phải ai cũng muốn. Ta không muốn thành người mà hắn ghét, vậy nên quyết định ngắm Hồ Bà một lần rồi sẽ rời đi.”

Tuy nàng ta nói rất nhiều nhưng giọng điệu cực kỳ hào phóng, có điều đôi mắt lại không thể gạt người khác được.

Nàng ta vẫn đau lòng.

Tam Nương đột nhiên thấy xấu hổ.

Biểu ca trước giờ đều hết lòng hết dạ đối xử tốt với nàng ta, là chính nàng luôn lãng phí sự chờ đợi của hắn.

Con thuyền chợt chìm vào im lặng.

Phó Yểu không để ý tới việc riêng của hai nữ nhân, dựa vào vách lều nghỉ ngơi. Gió lướt qua mặt hồ, thổi tới, mang theo hơi nước khiến người ta thấy dễ chịu trong mùa hè oi bức này.

Khoảng một canh giờ sau, chiếc thuyền nhỏ cuối cùng cũng đi vào phạm vi của Hồ Bà.

Mùa hè là lúc mực nước dâng cao, những cảnh vật trồi lên ở giữa hồ đều bị nước bao phủ, khắp nơi chỗ nào cũng chỉ thấy mặt nước mênh mang, nhìn mãi không có điểm cuối. Đến khi thuyền đi tới khoảng giữa hồ, nước bên dưới càng nhìn càng tối đen, khiến người trên thuyền phải sởn tóc gáy, thầm sợ hãi.

“Không thể đi sâu hơn nữa đâu.” Người chèo thuyền nói: “Đằng trước là lãnh địa của thủy thần, nhiều thuyền đã bị lật ở đó rồi, nguy hiểm lắm.”

Thẩm Tích không có ý kiến gì, Hồ Bà thật sự rất rộng và sâu, ngoại trừ nước vẫn là nước, cũng không có phong cảnh gì đặc biệt xinh đẹp cả.

“Vậy dừng ở đây đi.” Nàng ta nói. Hồ đã ngắm xong, nàng cũng chẳng còn tiếc nuối gì với nơi này nữa, về sau hẳn là sẽ không tới nữa.

“Được rồi.” Người chèo thuyền giơ cao mái chèo, chuẩn bị để thuyền lướt dọc trên mặt hồ một chút.

Có điều không biết tại sao mà chiếc thuyền lại bắt đầu tự chuyển động.

Ban đầu người chèo thuyền còn chưa nhận ra, rốt cuộc thì xung quanh cũng toàn là nước, không có thứ gì để xác định được cả, thuyền có đang chuyển động hay không cũng chẳng có gì khác lạ lắm.

Nhưng khoảng một khắc sau, hắn nhận ra màu sắc của mặt nước dần thay đổi thì mặt cũng biến sắc theo, vội vàng buông mái chèo, hy vọng có thể giữ nguyên vị trí của chiếc thuyền.

Có điều giờ đã vô dụng, tốc độ của thuyền không ngừng tăng lên, cứ hướng thẳng về phía trung tâm hồ nước.

“Thủy thần tức giận rồi…” Người chèo thuyền run giọng, vội vàng quỳ xuống mặt thuyền, dập đầu về phía hồ lớn: “Thủy thần bớt giận! Thủy thần bớt giận! Ta chỉ vô ý tới thôi, mong thủy thần cho chúng ta một con đường sống.”

Chiếc thuyền tự chuyển động thật sự là một chuyện kỳ lạ, ngay cả người không tin quỷ thần như Thẩm Tích cũng không nhịn được mà nổi da gà.

“Thật sự có thủy thần à?” Nàng ta vẫn còn thấy nghi ngờ, có điều tình huống trước mặt lại khiến nàng không thể không tin.

Đúng lúc này, mặt nước vốn bình lặng lại đột nhiên biến thành lốc xoáy, hơn nữa còn càng lúc càng lớn, sau đó có một nam nhân tầm tuổi trung niên từ giữa lốc xoáy dần hiện ra.

Kẻ đột nhiên xuất hiện này khiến đám người trên thuyền hết sức kinh ngạc.

“Thủy thần đại nhân!” Lái thuyền là người phản ứng lại đầu tiên, Thẩm Tích cũng mở to hai mắt, ngơ ngác trước cảnh tượng kỳ lạ. Nàng ta liếc mắt nhìn xuống dưới chân của nam nhân đó, nửa người dưới của hắn là nước, vậy thì không phải là vị võ lâm cao thủ nào đó có thể rẽ sóng, lướt trên mặt nước rồi.

Nam nhân trung niên không để ý tới người chèo thuyền đang dập đầu, nhìn về phía nữ nhân ngồi nghỉ ngơi trên thuyền, nói: “Các hạ không báo đã tới, hình như có chút không hiểu luật lệ.”

Phó Yểu duỗi người, đứng lên nói: “Hóa ra trong chiếc hồ này thật sự có thần linh, hèn gì ta điều tra mãi cũng không tìm được thanh kiếm đó.”

Kiếm hồn trong khách điếm đã biến mất, nàng tìm khắp Tu Thủy huyện cũng không tìm được, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nơi đó. Hồ Bà có dòng chảy tới Tu Thủy huyện, kiếm hồn theo đường thủy tới Tu Thủy huyện cũng không phải không có khả năng.

“Ngươi là ai?” Thủy thần không vui hỏi, hắn ghét nhất là con người. Có điều nữ nhân này lại khiến hắn thấy rất nguy hiểm, vậy nên cũng không ngại tìm hiểu một chút.

“Ta là quan chủ của Thanh Tùng Quan.”

“Chưa từng nghe nói đến.”

“Vậy thì Chung Ly của núi Nhạn Quy, chắc là ngươi biết.” Phó Yểu nói tiếp. Mộ của Chung Ly chưa từng di chuyển đi đâu, người quen y hẳn sẽ biết y ở đó.

“Là tên lòng dạ hiểm độc đấy à?” Sự cảnh giác trong mắt thủy thần càng thêm nồng đậm: “Ngươi quen y? Chẳng lẽ ngươi là tình nhân của y?”

“À…” Phó Yểu suy nghĩ, đáp: “Nếu ngươi có thể cho ta vào hồ tìm một thứ thì ta đây có trở thành tình nhân của y cũng không sao.”

“Ngươi giỡn mặt với ta?” Sắc mặt thủy thần trở nên giận dữ, hắn nhấc tay, sóng nước xung quanh lập tức tụ thành một bức tường nước cao mấy trượng, mang theo khí thế dời non lấp biển hướng về phía nàng.

Phó Yểu nhanh chóng kêu lên: “Chung Ly, có người bắt nạt ta!”

Giây tiếp theo, bức tường nước biến thành băng, con thuyền cũng bị bao vây bởi một tảng băng lớn, Chung Ly mặc y phục màu xanh, bước từng bước trên nền băng đi tới, tay cầm một khối băng, hơi lạnh tỏa ra khắp nơi.

Thủy thần vừa thấy y thì cười ha hả: “Quả nhiên nữ nhân này là tình nhân của ngươi!”

Chung Ly liếc Phó Yểu một cái, đáp: “Không phải.”

“Nếu không phải thì sao ngươi lại có lòng giúp nàng chứ?” Thủy thần như đã tìm được điểm yếu của Chung Ly, cười lạnh: “Cuối cùng thì ngươi cũng có điểm yếu.”

“Này.” Phó Yểu đi tới trước mặt thủy thần, nói: “Dù ta rất hiểu tâm trạng vui vẻ của ngươi khi phát hiện ra nhược điểm của kẻ thù, chỉ là giờ có một sự thật ta cần phải nói cho ngươi biết, ngươi chỉ có một mình, còn chúng ta có đến hai người, ngươi thấy hai tay của ngươi có thể địch lại bốn tay của chúng ta không?”

“Hừ.” Thủy thần vỗ tay, vô số giọt nước giữa không trung tụ lại, hóa thành tên băng bay về phía Phó Yểu.

Chung Ly kéo Phó Yểu về phía sau, vung tay áo lên, nơi gió bay qua đều biến tên băng thành mưa phùn rồi rơi xuống.

“Đã qua nhiều năm vậy rồi mà pháp lực của ngươi vẫn thấp kém như thế.” Chung Ly bước một chân, hồ nước trước mặt lập tức kết băng, lan tới cả chỗ của thủy thần.

“Hay lắm!” Phó Yểu đứng cạnh vỗ tay: “Gọi ngươi tới hỗ trợ đúng là quá chính xác.” 

Chung Ly lúc này cũng có thời gian rảnh để tính sổ với nàng: “Ngươi đừng nói với ta là ngươi không xử lý được hắn?”

“Người ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, sao có thể làm ra hành động thô tụ.c vậy được.” Phó Yểu nói hết sức đương nhiên.

Chung Ly: “Nói thật đi.”

“Được rồi, đúng là ta tự xử lý được, có điều nếu đánh nhau thì sẽ vô tình động phải mấy thứ phiền phức nhỏ.” Phó Yểu đáp.

Đánh nhau với thần linh sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn, khiến Thiên Đạo chú ý. Nàng vốn đã lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc để trở về, nếu còn quá phô trương thì Thiên Đạo sẽ không để mặc nàng muốn làm gì thì làm nữa, vậy nên vẫn cần phải khiêm tốn một chút.

Chung Ly nhìn nàng một hồi, tha thứ cho lần này: “Muốn tìm cái gì thì xuống mà tìm đi.”

“Ta không có Tị Thủy Châu.” Phó Yểu nói đầy ám chỉ.

“Nếu ta nhớ không lầm thì hình như ngươi không cần hít thở.” Chung Ly đáp.

“Nhưng y phục vẫn bị ướt mà.” Phó Yểu nói.

“…” Chung Ly lấy ra một viên hạt châu màu lam nhạt, to khoảng trái nhãn. Hạt châu vừa xuất hiện, nước xung quanh người y tự động dạt sang xung quanh.

“Này là Tị Thủy Châu à?” Phó Yểu định cầm lấy nhưng Chung Ly lại tránh đi, nàng lập tức nắm lấy cổ tay y, lúc này Chung Ly cũng đành thả lỏng tay, để hạt châu màu xanh rơi vào tay Phó Yểu: “Cái này mà cầm đi bán thì chắc chắn rất được giá.”

“Không được bán.” Chung Ly cảnh cáo nàng.

Một khi Tị Thủy Châu xuất hiện thì chắc chắn sẽ khiến thiên hạ náo loạn.

“Thế thì tiếc quá.” Phó Yểu nói vẻ tiếc nuối, nàng vốn định mang vào cung xem thử có thể bán được giá tốt không.

Có điều chẳng mấy chốc, Phó Yểu đã thấy chuyện này không hề đáng tiếc chút nào.

Dưới đáy hồ có không ít thuyền bè chìm bên dưới, trong đó đầy các loại bạc trắng, hoàng kim, còn có đồ sứ, châu báu quý giá rơi xung quanh, chỉ cần tùy tiện vớt một chút là được mấy miếng vàng.

“Đột nhiên ta thấy yêu cái hồ này quá.” Phó Yểu nhìn khối vàng trong tay. Nàng đã lâu rồi chưa được cầm vàng, quả nhiên nó vẫn luôn khiến trái tim người ta không thể yên nổi mà.

Chung Ly thấy hai mắt của nàng đã bị vàng bạc chiếm lấy, lập tức dội gáo nước lã: “Vàng bạc ở đây đều có nhân quả. Nếu ngươi không sợ phiền phức tìm tới cửa thì có thể mang đi.”

“Chậc…” Phó Yểu thả vàng trong tay xuống: “Vậy thì thà rằng đừng để ta nhìn thấy còn hơn.”

Bọn họ tìm dưới đáy hồ một lúc, cuối cùng cũng tìm được một thanh kiếm bị bùn đất dưới đáy hồ chôn lấp, này là một thanh kiếm rỉ sét và không còn đầy đủ vì bị thời gian ăn mòn.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top