Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sinh Con Thời Mạt Thế
Thư Sinh ở bên cạnh lắng nghe, ngoài tiếng đẩy tường của lũ nhộng mặt người thì không hề nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Anh ta đang định hỏi có phải Diệp Dục nghe nhầm không. Dường như Hộ Pháp cũng cảm nhận được cái gì đó, chỉ thấy anh đột nhiên đứng dậy, chạy thẳng về hướng khu biệt thự Quả Táo. Diệp Dục thấy vậy liền hô gọi đám anh em ở phía sau:“Không đúng, ông đây cứ cảm thấy có thứ quan trọng nhất đời này của ông. Đi, đến đó xem sao.”Có lẽ, Hộ Pháp chắc chắn cũng cảm thấy ở bên đó có Trạc Thế Giai và con trai của mình. Vì vậy mặc dù đội của bọn họ bình thường tùy tiện quen rồi, nhưng hai người đàn ông này đều cảm thấy trong khu biệt thự Quả Táo có cái gì đó thì chắc chắn là có cái gì đó thật.Lúc này, trong khu biệt thự Quả Táo, đám người bị vây ở nơi sâu nhất trong khu rừng cây biến dị vẫn còn lo lắng làm thế nào để phá vỡ vòng vây, làm sao mới có thể đi ra khỏi đây.Tiểu Ái vẫn cứ cáu gắt vì mẹ không cho cô bé nghịch đũa, cho nên gào khóc ầm ĩ. Tô Tô dỗ cả nửa ngày mà cô bé vẫn không chịu nín, trong lòng nhất thời cũng hơi bực mình. Cô bế Tiểu Ái quay về căn biệt thự rồi vứt cô bé trên ghế sô pha, sau đó lấy một chiếc lục lạc nhựa nhét vào tay cô bé, lúc này Tiểu Ái mới chịu nín.Sau đó, đám người Tiêu Dao cũng đến biệt thự nhà cô. Mọi người bắt đầu bàn bạc cách để thoát khỏi khu rừng biến dị này. Bởi vì theo tình hình hiện nay, đám người Diệp Dục cho dù có biết Tô Tô và Tiểu Ái mất tích ở thị trấn nhộng, đồng thời đã tìm đến Tương thành cũng chưa chắc sẽ biết bọn họ ở trong khu biệt thự Quả Táo.Có người nói trực tiếp lái xe xông ra ngoài. Có người lại nói đốt lửa, thực vật không phải sợ lửa sao? Cũng có người cảm thấy nên đợi cứu viện. Mọi người mỗi người một ý, thảo luận vô cùng sôi nổi.“Không thể dùng cách đốt lửa được. Ngoài ra, đặc tính chung của thực vật biến dị chính là anh có không tấn công chúng thì ít nhiều chúng cũng sẽ tấn công anh.”Tô Tô ngồi trên ghế sô pha bình tĩnh nói, cô còn giơ tay ra đẩy Tiểu Ái đang sắp rơi từ trên ghế xuống nằm lại cho ngay ngắn. Cô ngẩng đầu nhìn đám người Tiêu Dao, người thì hoảng sợ, người thì hoang mang, người thì im lặng, người thì bình tĩnh, còn có người tỏ ra chẳng sao cả.Vì thế, Tô Tô đặc biệt nhìn gương mặt tỏ ra chẳng sao cả của Tiêu Dao, nói với cô ta: “Với tình trạng hiện giờ của bác sĩ Trạc và Thiên Tứ không thể chịu được đường dài. Bản thân tôi cũng khá dễ thích ứng với hoàn cảnh, dù sao ở thôn Bát Phương hay ở đây thì cũng đều là sống mà thôi.”Nếu như Trạc Thế Giai và Thiên Tứ không thể đi thì Tô Tô cũng chắc chắn không thể đi. Cô sống ở khu biệt thự Quả Táo cũng không khác gì lúc trước khi cô sống ở thôn Bát Phương, cũng đều có nước, có điện. Nếu như quy hoạch tỉ mỉ thì cô còn có thể làm tạo ra điện chạy bằng guồng nước, dù sao muốn biến một cuộc sống đơn giản trở nên tốt đẹp nên thơ đều là do thái độ của con người quyết định.“Nhưng mà… Nhưng mà lương thực của chúng ta không thể trụ được mấy ngày nữa.”Điều tên béo quan tâm nhất chính là ăn, ăn không no là hắn sẽ hoảng sợ. Hắn nôn nóng muốn ra ngoài cũng là vì lương thực tích trữ trong xe thiết giáp không đủ để ăn nữa rồi.Tiêu Dao và đám người râu dài đều liếc nhìn tên tham ăn này. Tô Tô cũng cười, nhìn tên béo cực kỳ bối rối, nói:“Chuyện thực phẩm rất dễ giải quyết, trong nhóm các anh không phải có một dị năng giả hệ mộc sao? Dưới đất của tường rào nhà tôi chắc chắn vẫn còn hạt giống, kích thích sinh trưởng một ít gạo và rau không thành vấn đề. Còn về thịt… thật ra bản thân tôi nghĩ rằng có thể ăn thịt của nhộng mặt người.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.