Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sinh Con Thời Mạt Thế
Trạc Thế Giai và Tô Tô vốn rất thân thiết nên Trạc Thế Giai hiểu được nỗi lo mấy tháng qua của Tô Tô. Tất cả thôn Bát Phương đều chiều chuộng Tiểu Ái quá mức nên khi Tô Tô muốn đưa Tiểu Ái ra ngoài đã vấp phải sự phản đối mãnh liệt của cha mẹ. Cứ thế, kế hoạch của Tô Tô mãi chưa thực hiện được.Nhìn Tô Tô ủ rũ cúi đầu không nói gì, Trạc Thế Giai thở dài khuyên nhủ, “Xã hội bây giờ không giống với ngày trước, cháu và Diệp Dục đã xây dựng một ngôi làng lớn như vậy nên mọi người trong thôn đều coi Tiểu Ái là người nối nghiệp, chiều chuộng con bé là chuyện đương nhiên. Thủ lĩnh sẽ nhận được đãi ngộ của thủ lĩnh. Tiểu Ái chắc chắn sẽ được người trong thôn chăm chút, sao cháu lại muốn nó làm người bình thường?”“Hầy… thủ lĩnh?” Tô Tô bật cười, đôi mắt sắc bén ánh lên dưới dải lông mi dài mượt, “Bọn họ chiều con gái cháu thành công chúa nhưng lại muốn con bé nối nghiệp bọn cháu thành người dẫn đầu? Mâu thuẫn quá? Tiểu Ái được o bế thành một đứa trẻ cao ngạo ngỗ ngược thì sao có thể bảo vệ cả thôn làng này?”Hơn nữa, Tô Tô cũng không muốn đặt nhiều gánh nặng lên vai Tiểu Ái như vậy. Thiên hạ này liên quan gì đến Tiểu Ái của cô? Cô nói thêm, “Cháu thấy Mộc Dương rất hợp làm thủ lĩnh thôn Bát Phương đấy, chờ thằng bé lớn thêm cháu sẽ chuyển chức thôn trưởng này cho nó.”Tô Tô nói không nhỏ, vừa hay đúng lúc Chu Hiểu Lâm đang bế con đến định kể tội Mộc Dương. Tim cô ta đập thình thịch, hai mắt đảo quanh, cuối cùng cô ta quyết định quay về.Mấy ngày gần đây, tuyết rơi càng lúc càng dày, Chu Hiểu và Mỹ Tú vẫn không được Mộc Dương cho vào thôn. Cô ta đã tích đầy oán hận với đứa bé mười một tuổi này rồi. Cô ta vừa về, định tố cáo với Tô Tô về hành vi ác độc của Mộc Dương thì chẳng ngờ hóa ra Tô Tô muốn giao thôn Bát Phương này cho thằng bé!Chu Hiểu Lâm vội vàng giẫm tuyết về căn biệt thự của mình, đúng lúc thấy Đới Thuần ra ngoài. Cô ta kéo Đới Thuần vào nhà rồi đặt Mỹ Tú lên giường, vội vàng nói:“Anh còn bao nhiêu tinh hạch?”“Để làm gì?”“Em muốn đưa cho Mộc Dương một chút. Em nói với anh rồi, nãy em đi tìm Tô Tô thì phát hiện ra…”“Ôi trời ơi anh xin em, em đừng gây sự đi! Đừng đi tìm Tô Tô hay Mộc Dương! Mộc Dương chỉ là một đứa trẻ nhưng đàn bà như em không đấu trí lại nó đâu!”Có lẽ những câu chuyện kể về tính khí và tâm trạng của Mộc Dương có chút phóng đại, nhưng chắc chắn đầu óc nó trưởng thành hơn một đứa trẻ bình thường rất nhiều. Mấy tháng vừa qua, Mộc Dương đã giết không biết bao nhiêu người phe Lý Oánh, chắc chắn không phải kẻ thân thiện hiền lành gì.Đới Thuần nhìn Chu Hiểu Lâm oán hận Mộc Dương ngút ngàn mà giờ lại muốn tặng tinh hạch cho Mộc Dương? Anh ta ra vẻ lạy lục Chu Hiểu Lâm rất trào phúng, xong lại ra vẻ can ngăn:“Em ra ngoài một thời gian đủ để biết Mộc Dương nghiêm cấm nhận hối lộ. Anh nói này, vì đứa con của chúng ta, xin em đừng hành hạ nữa được không?”“Đúng là vô dụng, sao tôi lại lấy phải một thẳng vô dụng như thế này?!”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.