Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sinh Con Thời Mạt Thế
Thấy Tô Tô từ đằng xa, Sở Hiên nhanh chóng bỏ qua anh Bì, chạy đến trước mặt Tô Tô, giơ tay chào hỏi cô, phàn nàn:“Tô Tô, cô mau cứu tôi. Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm chặn nguồn thực phẩm của tôi. Cô không thể làm như thế được Tô Tô, chị Tô!!!”Tô Tô không để ý đến Sở Hiên, đi vòng qua Sở Hiên đang chạy, ôm bụng lớn đi vào một chiếc xe đỗ bên cạnh. Đối diện với anh Bì cười vui sướng, Sở Hiên nhanh chóng xoay người lại, chạy theo Tô Tô, giả vờ khóc mếu nói:“Chị hai, chị Tô, người đẹp Tô, chị là chị em ruột thịt thân thiết của em. Mấy trăm dị năng giả, hơn nghìn người thường của em sắp chết đói trong biển giòi rồi. Gà của chị chạy đầy thôn Bát Phương, chỉ cần giết vài con cho em thôi mà, em biết ơn vô cùng!!!”“Tôi giết gà để làm gì?” Tô Tô tỏ ra “ngã phật từ bi”, dừng bước, quay đầu nhìn Sở Hiên, “Ngày nào đấy bảo bối của mẹ tôi bị trộm mất, tôi còn phải dựa vào mấy con gà này nuôi sống già trẻ một nhà. Không giết được, tôi muốn giữ lại gà đẻ trứng, trứng nở ra con, sau đó làm sân nuôi gà.”Nghe vậy Sở Hiên sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, Tô Tô đang châm chọc anh đây mà. Vì vậy Sở Hiên tỏ ra tức giận, đứng nghiêm, ngực phập phồng hỏi: “Ai? Ai to gan như vậy, dám trộm bảo bối của mẹ nữ thần Tô Tô? Nếu để tôi biết được, tôi nhất định sẽ không tha cho hắn.”“Lúc trước sơn trang của tôi bắt được vài tên trộm, không phải anh phái đến sao?” anh Bì ở phía sau Sở Hiên đang nhịn cười, nói với Sở Hiên: “Mấy ngày trước, chúng tôi trả lại cho anh mấy tên trộm, khi đó anh còn tỏ ra “sao không cẩn thận để lộ rồi”, sao bây giờ lại làm bộ như không biết mấy tên trộm này rồi?”“Cái này, cái này, cái này...” mặt Sở Hiên trở nên kì cục rồi lại khôi phục bình thường, nói: “Cái này nhất định là mấy tên trộm nói xấu tôi. Sở Hiên tôi từ trước đến nay là người chính trực, sao có thể làm ra chuyện trộm cắp như vậy được? Tô Tô, cô ngàn lần đừng để người ta chia rẽ, giết hơn nghìn tính mạng chỗ thằng em này.”“Cái con người này... thật chả có chút tự trọng nào!”Tô Tô nhìn bộ dạng “thật hơn cả trân châu” của Sở Hiên trong lòng cảm thấy chán nản, nói chuyện đạo lý với loại người vô lại này liệu có tác dụng chắc? Sở Hiên không thừa nhận anh ta phái người đến sơn trang ăn trộm đất biến dị thì Tô Tô làm gì được? Bây giờ mấy tên trộm ngu ngốc kia cũng đã trả cho Sở Hiên rồi, Tô Tô cũng không còn nhân chứng nữa.Cô xoay người, gương mặt giận dữ ngồi vào ghế lại phụ phía trước, đồng thời nói với anh Bì: “Anh Bì, bụng em lớn không thể lái xe, anh có thể chở em đến chỗ Mai Thắng Nam được không?”“Được, để anh chở!”Anh Bì cười ngồi lên ghế lái, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị Sở Hiên mặt dày hơn da trâu mở cửa xe, ngồi lên ghế sau, miệng lải nhải không ngừng:“Tô Tô à, tôi đi ra đây cũng không dễ dàng gì, có hơn nghìn người đang chờ tôi mang đồ ăn về. Tô Tô, thằng em này van chị, tất cả đều là lỗi của em, là em khốn nạn, em không nên để mắt đến chỗ đất biến dị của mẹ chị. Chị bán cho em mấy con gà đi, bọn em lâu lắm rồi chưa được ăn thịt, thật nhớ thịt, em muốn ăn thịt...”“Ồn ào quá!”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.