Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Lộ Thương Đồ
Tao ngộ tối nay làm Lưu Minh Phong thấy không sao tin nổi, sơ tuyển bị loại làm hắn có chút lòng tàn ý lạnh rồi, ai ngờ có kỳ ngộ thế này? Quay sang nhìn Trần Yến, nhìn đôi mắt của cô, mới đi tới bắt tay Trần Tín Sinh, còn không quên nói một câu hóm hỉnh: - Tôi phải xác nhận mình không nằm mơ trước đã.Mọi người cười rộ lên, Trần Tín Sinh bảo hắn ngồi xuống nói chuyện: - Mặc dù cậu nên thuộc về phòng số ba, nhưng hiện giờ Ái Đạt có hạng mục, tôi hi vọng cậu tham gia, sau này ở Ái Đạt cậu làm tới được mức độ nào, còn phải xem năng lực cá nhân và nỗ lực của cậu.- Không vấn đề gì. Lưu Minh Phong suy nghĩ xem có hạng mục gì mà cần mình tham gia, có điều vẫn đồng ý không hề do dự: - Người ta bảo đến bà lao công trong Vườn Sồi cũng có tình độ kế toán, tôi thi sơ tuyển bị rớt, lúc đó nghĩ có khi mình kém cả bà lao công.Trần Tín Sinh lắc đầu, thầm nghĩ Trương Khác ở trong khu gặp được cái tên này, chẳng biết có phải nhìn trúng cái mồm mép của hắn trước không.Trương Khác nhìn đồng hồ, bỏ cái chân vắt chữ ngũ xuống, đứng dậy nói với Lưu Minh Phong: - Không còn sớm nữa, không biết KTX học viện Bưu điện đã đóng cửa chưa? Tôi mời mọi người tới ngõ Học Phủ uống một ly.Trần Yến nhìn đồng hồ sắp 11 giờ rồi, chẳng về TKX nữ được nữa, chẳng lẽ theo Lưu Minh Phong tới phòng hắn ngủ? Chẳng phải cho hắn sướng chết sao?Trương Khác nói với Trần Minh Xán từ Mỹ tới: - Giám đốc Trần sẽ an bài ông tới khách sạn, tôi phải đi trước đây, chuyện ký hợp đồng ngày mai, sẽ do giám đốc Trần và cô Trương phụ trách tiếp xúc với bên chính phủ, đáng có được ưu đãi gì sẽ do Vườn Sồi tranh thủ cho mọi người...Bên này căn dặn công việc xong liền gọi điện cho Đường Thanh, xác định cô vẫn ở 1978 liền mời Lưu Minh Phong và Trần Yến tới đó, khi xuống lầu giới thiệu qua cho họ về nhóm Trần Minh Xán: - Bọn họ đều là chuyên gia lĩnh vực cảm ứng, có trong tay một số bản quyền phát minh, kế hoạch về nước sáng nghiệp tiếp tục phát triển lĩnh vực cảm ứng, phía chúng tôi quyết định cung cấp cho bọn họ 10 triệu tiền phát triển... Lại nói: - Chúng ta làm quen lại một chút, tôi là Trương Khác, sinh viên ĐH Đông Hải, sự vụ ở Ái Đạt tôi có quyền lực tham gia quyết sách, do tôi muốn tiếp tục lêu lổng trong trường, chuyện này không thể công khai với bên ngoài... Anh tham gia hạng mục này do tôi trực tiếp theo đuổi, nên để tôi giới thiệu với anh là thích hợp nhất.Lưu Minh Phong suy nghĩ hàm nghĩ phía sau câu "trực tiếp theo đuổi", câu này khó lý giải chuẩn xác, nhưng câu "quyền lực tham dự quyết sách" thì quá rõ ràng rồi, địa vịa của chàng thanh niên này còn hơn cả Đỗ Phi, chỉ là không ai biết mà thôi.Đây đúng là thời điểm tấp nập nhất của các quán bar, rất nhiều thanh niên nam nữ tấp nập ra vào.1978 là quán bar của Anh, nơi dánh cho người quen biết tụ hội, không có âm nhạc kích động cũng không cho phóng túng uống say bét nhè, nên lúc này không còn nhiều khách nữa. Trương Khác đi vào, thấy Đường Thanh nằm gục trên quầy bar, sắp ngủ tới nơi, đi tới vuốt ve gò má mịn màng của cô: - Hôm nay cuộc họp diễn ra rất thuận lợi, cho nên kéo dài tới tận bây giờ, bạn có thể về ngủ trước mà. Rồi giới thiệu Lưu Minh Phong và Trần Yến.Đường Thanh cười thùy mị, mí mắt cô díp lại, mắt cảm thấy cay cay, nhưng càng long lanh mê hoặc, ngồi xuống bên Trương Khác nghe họ nói chuyện.- Hoàn cảnh sản nghiệp trong nước, đừng nói là xí nghiệp, ngay cả bộ thông tin cũng rất bi quan, phần cứng kém người ta không chị một chút, phần mềm càng kém người ta cả vạn dặm, còn nội dung thì cứ nhìn tình trạng bản quyền là biết lợi nhuận ra sao... Trương Khác lắc đầu: - Những người có chút cảnh tỉnh đều nghĩ xí nghiệp trong nước làm sao có thể cạnh tranh được với các cự đầu điện tử tiêu dùng hải ngoại? Như vậy chỉ còn con đường sáng tạo mà thôi, trong thời đại tốc độ sản phẩm điện tử đổi mới nhanh chóng như hiện nay, đại đa số người tiêu dùng không quá yêu cầu hà khắc về phần cứng, mà chú trọng vào trải nghiệm... Như thế vừa hay cho chúng ta phải đổ công sức vào đây, dùng phát triển nội dung phần mềm bù nâng cao trải nghiệm người dùng bù đắp lại thiếu sót về kỹ thuật. Nhưng với hoàn cảnh trong nước, phát triển nội dung phần mềm có lợi nhuận rất thấp, đặc biệt nội dung trên mạng đừng nói tới lợi nhuận, còn phải bù lỗ thêm... Anh có tưởng tượng ra sản phẩm mình sắp tham gia là phương diện nào không?- Phát triển nội dung internet? Lưu Minh Phong do dự hỏi, hắn học thạc sĩ phần mề, phát triển phần cứng chẳng liên quan gì tới hắn.Trương Khác gật đầu: - Sau khi anh làm thủ tục nhậm chức xong, tôi cho anh ba tháng để tiếp xúc với tài nguyên internet mà chúng tôi nắm giữ, nếu ba tháng không đủ, tôi sẽ cho anh thêm một chút thời gian, điều duy nhất anh phải làm là mỗi tuần gửi báo cáo, báo cáo thế nào tùy anh viết, viết gì cũng được. Qua một thời gian chúng tôi sexan bài chức vụ chính thức cho anh.. Thời gian không còn sớm nữa, tôi bảo người an bài nhà khách cho cả hai.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.