Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ
“Ngươi, ngươi nói bậy! Ta không có ở giữa ăn bớt, dựa vào cái gì lục soát đồcủa ta?” Chu quản gia giương cổ, chết sống cũng không cho lục soát!Đông Lăng nói: “Có hay không xem cái liền biết! Chu quản gia, một lát quậnchúa còn muốn để cho ngươi dẫn người đi lục soát những phòng người khác. Ngươi nếu không thể phục chúng, một lát người nào cho ngươi lục soát?”Chu quản gia sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, len lénngước mắt nhìn thoáng qua Cầm di nương, còn có Tiêu Viễn Trình.Cầm di nương sắc mặt đã bi thảm đến mức không thể bi thảm hơn nữa, TiêuViễn Trình mặt mày cố nén giận, xoay người nhìn Hoàng Bắc Nguyệt nói:“Vì sao đột nhiên muốn lục soát phòng?”Chuyện này trước kia nha đầu này chưa từng có nói qua! Đột nhiên như vậy liền đánh bọn họ một trở tay không kịp!Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười thầm, đương nhiên là phải đột nhiên. Nếu như sớm cho biết thì các ngươi có chuẩn bị đem Đông giấu Tây cất thì ta tìm cái gì đây?“Chuyện này ta cũng không nghĩ đến. Nhất thời nghĩra nên vừa rồi mới sai Đông Lăng đi làm.” Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhẹ cười, một chút xíu bộ dáng âm mưu cũng nhìn không ra.“Chu quản gia là người ta tin tưởng, hắn là người mẫu thân lưu lại, nhấtđịnh sẽ không làm cái việc ở giữa ăn bớt bỏ túi riêng, cấu kết ngườingoài nguy hại đến người trong phủ trưởng công chúa.”Tiêu Viễn Trình trầm mặc, thân thể đã mơ hồ run rẩy, tức giận đến nỗi sắp không nhịn được muốn bộc phát ra!“Ngươi đã tin tưởng vậy cũng không cần lục soát! Chu quản gia đúng là ngườilàm việc lâu năm trong phủ, ngươi cứ làm như vậy chẳng phải là sẽ thương tổn đến cảm tình nhiều năm của mọi người sao?”“Đúng là vậy,nhưng mà nhiều rương như vậy cũng đã mang ra, nếu như không lục soát một chút sợ rằng mọi người trong lòng cũng không phục.” Nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt ngước mắt lên, nhãn quang lạnh lẽo thản nhiên quét tới trênngười gia đinh, nha hoàn, tôi tớ đứng từ trước sảnh đến trong viện.Tất cả tiếp xúc đến ánh mắt lạnh như băng của nàng đều lui về phía sau, hung hăng nuốt nước miếng một cái.“Các vị thấy nên lục soát, hay là không lục soát?” Nàng nâng ly trà lên, chậm như rùa mở miệng hỏi.Các nha hoàn tôi tớ các đều nhìn thoáng qua nhau cuối cùng cũng khiếp sợkhí thế không giận mà uy của Hoàng Bắc Nguyệt đều gật đầu.“Lục soát! Lục soát!”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.