Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi
Cạch...Ninh Hân Nghiên từ trong phòng tắm đi ra, trên người chỉ khoác hờ áo choàng tắm, cô đưa tay cầm lấy chiếc khăn bông lau cho khô mái tóc ướt của mình. Đóng cửa lại, cô vừa đi vừa lau, vừa nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn này. Chợt nhận ra không thấy người mình cần tìm, cô vội để khăn xuống giường tiến nhanh về phía trước xem hắn có ở ngoài phòng khách hay không? Khi Ninh Hân Nghiên vừa ra đến nơi đã thấy Âu Trạch Dương mặc quần áo xong xuôi, lấy điện thoại cho vào túi rồi cất bước đi. Toàn bộ quá trình hắn không quay lại nhìn Ninh Hân Nghiên dù chỉ một lần. Âu Trạch Dương cất bước đi được hai bước, đột nhiên Ninh Hân Nghiên chạy đến ôm chầm lấy hắn từ phía sau, cả gương mặt nhỏ xinh đẹp tựa vào lưng hắn, mạnh mẽ ôm chặt lấy. Âu Trạch Dương có đôi chút bất ngờ trước hành động này của cô, đứng yên đấy một lúc sau đó mới đưa đôi bàn tay to lên, chầm chậm tháo tay cô ra khỏi người hắn. Biết hắn định làm gì, cô không những không buông mà còn siết chặt hơn, không ngừng lắc đầu."Đừng đi.", Ninh Hân Nghiên mở lời."Chuyện tối qua, là lỗi của tôi...", Âu Trạch Dương trầm thấp lên tiếng. Hắn nhớ lại tối hôm qua giữa hắn và cô đã xảy ra chuyện gì. Chợt nhớ đến hình ảnh lọ thuốc tránh thai kia, lòng hắn chợt thắt lại. Chỉ trách hắn không thể kiềm chế được bản thân, cũng là vì hắn còn yêu cô. Nếu không đã không có chuyện gì xảy ra rồi."Không phải lỗi của anh, là em tự nguyện.", Ninh Hân Nghiên nói."Em bị người ta chơi thuốc, tôi sẽ cho người điều tra việc này. Cho nên đừng lo lắng quá.", Âu Trạch Dương ảm đạm nói. Một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu hắn. Hắn cười nhạo bản thân, nếu Ninh Hân Nghiên không bị người ta hãm hại liệu cô có đồng ý cùng hắn làm chuyện đó trong khi trước kia mỗi lần hai người thân mật cô đều có ý tránh né?"Dù em bị chơi thuốc nhưng lúc đó em hoàn toàn nhận thức được người cùng em chính là anh. Khi thấy người trước đó đè lên mình là Khương Điềm, em đã cố gắng đẩy ông ta ra. Nhưng ngược lại là anh, em...em thật lòng tự nguyện.", biết Âu Trạch Dương đang hiểu lầm cô vì thuốc mà xảy ra quan hệ với hắn nên Ninh Hân Nghiên muốn giải thích cho hắn hiểu. Cô vì yêu hắn nên mới chấp nhận, nếu không cô đã đẩy hắn ra như đã làm với Khương Điềm rồi."Ninh Hân Nghiên...""Em biết, em biết lúc trước là em sai khi dùng thuốc tránh thai, em đã làm anh đau lòng, đó là lỗi của em. Nhưng bây giờ em nhận ra rồi, người em yêu anh là anh, người em muốn ở cạnh cũng là anh. Là do em cố chấp, ngốc ngếch mới làm anh tổn thương, em xin lỗi...", Ninh Hân Nghiên rơi nước mắt. Nghĩ lại những chuyện cô đã làm với Âu Trạch Dương, cô thấy bản thân mình quá nhẫn tâm, ích kỉ, chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mà không đoái hoài đến cảm giác của Âu Trạch Dương. Bây giờ mọi chuyện đã rõ, cô muốn chuộc lỗi, cô muốn bên cạnh hắn, cô không thể mất hắn được."Năm em mười tuổi, mẹ em có thai, em sắp được lên chức chị gái. Em rất vui, nghĩ đến ngày em có người chơi chung, cùng quan tâm yêu thương nhau, em mong chờ lắm. Em còn cùng ba mẹ trang trí căn phòng mới cho đứa em này, đếm từng ngày chờ nó chào đời. Nhưng gần đến ngày sinh, mẹ em gặp tai nạn. Trong lúc sinh tử, bác sĩ nói chỉ có thể chọn một trong hai. Đứng trước lựa chọn này, ba em đã quyết định chọn mẹ, còn mẹ em nhất quyết phải cứu lấy đứa con trong bụng. Phụ nữ sinh con như đi một vòng qua quỷ môn quan, đau đớn và nguy hiểm, nhìn mẹ một thân đầy máu cố gắng bảo vệ đứa con trong bụng còn xém chút mất đi mạng sống, kể từ ngày đó kí ức đầy ám ảnh ấy cứ đeo bám lấy em, dần dần em cảm thấy sợ hãi với việc trở thành một người mẹ. Em không phải sợ bản thân xảy ra chuyện, em chỉ sợ nếu em có chuyện gì, con em phải làm sao? Ai có thể chăm sóc cho nó đây? Nghĩ đến việc này, em không dám nghĩ đến việc mang thai, càng không dám nghĩ mình có đủ khả năng để đảm đương chức vị thiêng liêng ấy được không? Em rất sợ, vì vậy em mới dùng thuốc, em thật sự chưa sẵn sàng để mang thai...", Ninh Hân Nghiên vừa nói vừa nhớ đến cảnh tượng mẹ cô người đầy máu được chuyển vào bệnh viện, khi bác sĩ nói chỉ được chọn một trong hai, ba mẹ cô đã đau đớn đến mức nào. Khi mẹ chuyển phòng ra ngoài, nhìn gương mặt mẹ cô trắng bệch, không còn sức sống, ngày ngày đau khổ khi nghĩ đến đứa con không kịp chào đời, cô ám ảnh vô cùng. Đã nhiều năm trôi qua, kí ức đó và cả đêm ba mẹ cô bị sát hại, cô vẫn không thể nào quên, ngày ngày bám lấy cô, ngày ngày dằn vặt cô...Âu Trạch Dương nghe đến đây mới thật sự hiểu thấu lý do Ninh Hân Nghiên sử dụng thuốc tránh thai. Tháo tay cô ra, hắn xoay lại nhìn cô, hai tay hắn đặt lên đôi vai gầy của cô, đau xót nhìn Ninh Hân Nghiên kể lại kí ức đau đớn ấy trong nước mắt, cảm xúc của hắn lúc này khó mà diễn tả được."Tại sao khi ấy em lại không nói cho anh biết?""Em không biết phải nói như thế nào để anh hiểu. Hơn nữa, hơn nữa khi ấy em vẫn còn khúc mắc không thể giải toả, vì thế em không thể nói lý do còn lại của việc em không muốn mang thai...", Ninh Hân Nghiên cúi mặt, khóc nấc lên."Ninh Hân Nghiên, em không tin tưởng anh sao?", Âu Trạch Dương đau lòng hỏi cô."Em không phải không tin tưởng anh mà là em không biết phải đối mặt thế nào, cũng không muốn anh biết chuyện đó."Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.