Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 145: 145


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Sau khi nghe thấy chính mình nói câu đó thì Bạch Dạ yếu ớt tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của Hạ Sâm. Nhất thời cậu không phân biệt nổi đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ, cậu nhìn chăm chăm vào đối phương một hồi lâu rồi mới thoát khỏi cơn mơ màng.

Cảnh trong mơ vừa rồi khiến cậu lờ mờ cảm thấy lời nói của Vô Tàng có lý. Việc Thiên Đạo sụp đổ, chúng thần biến mất thật sự có khả năng liên quan đến cậu. Có điều bản thân mình làm việc đó thế nào thì cậu không biết, suy cho cùng thì một bộ phận ký ức vẫn chưa quay về.

Hạ Sâm cảm giác được cậu đã tỉnh, mở mắt ra nhìn thì thấy đối phương đang ngẩn người. Hắn tò mò hỏi: “Suy nghĩ việc gì mà thất thần thế?”

Bạch Dạ nửa thật nửa giả nói: “Vừa rồi tôi có một giấc mơ, tôi mơ thấy bốn con yêu thú. Dường như tôi có quen biết với bọn nó, nhưng sau khi tỉnh lại không còn nhớ rõ bốn con thú đó là ai. Hiện tại trong đầu tôi vẫn quẩn quanh với đống suy nghĩ đó.”

“Nếu được thì cậu có thể kể những đặc điểm bên ngoài của chúng cho tôi, biết đâu tôi lại trả lời được câu hỏi mà cậu đang thắc mắc.”

“Bỏ đi. Cứ để tôi tự mình nhớ ra thì hơn.” Bạch Dạ nhìn thấy bầu trời bên ngoài vẫn còn u ám, nhắm mắt lại rồi nói: “Để tôi ngủ thêm một lát nữat.”

Hạ Sâm không đẩy cậu xuống khỏi người mình, sau đó hắn nhìn thấy ba đốm sáng nhỏ bay ra khỏi túi gió đi vào trong bụng Bạch Dạ.

Hắn nhướng mày ngao ngán. Tốt ghê, lại mang thai rồi kìa.

Bạch Dạ đang ngủ say nên không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, ngày hôm sau vừa tỉnh lại thì đã bị Hạ Sâm đưa tới đỉnh Cửu Thanh chúc tết, tiện thể ở lại đó ăn cơm trưa luôn.

Bạch Liệt cả đêm không rời khỏi đỉnh Cửu Thanh. Khi nhìn thấy Bạch Dạ, ánh mắt hắn vô thức hướng xuống phần bụng của cậu, sau đó lạnh nhạt phán một câu: “Chú lại mang thai rồi.”

Bạch Dạ: “……”

Không phải chứ, từ lần trước sinh con đến thời điểm hiện tại mới qua có vài tháng, tại sao lại mang thai rồi?

Ngoại trừ Bạch Cạnh và Bạch Giám, những người khác đều khó tin nhìn Bạch Dạ: “Có thai thật sao?”

“Bạch Dạ, cậu cũng mắn đẻ thật đấy.” Hạ Quân nhìn bụng Bạch Dạ, sau đó lại nhìn Hạ Sâm: “Anh cả, anh cũng siêu thật. Người ta muốn mang thai còn khó. Anh thì giỏi rồi, bạn đời vừa mới sinh mười sáu đứa trẻ xong, bây giờ lại có thai tiếp.”

Hạ Sâm: “……”

Hạ lão gia cười thoải mái: “Là chuyện tốt ngàn năm mới có. Sau này chúng ta có người nối dõi tông đường rồi.”

Đại thái thượng trưởng lão mỉm cười gật đầu: “Hy vọng Tiểu Dạ có thể sinh thêm mấy đứa ngoan ngoan giống Tiểu Nhất.”

Tiểu Nhất mà ông nhắc đến ở đây chính là tiểu thuỷ thần. Vốn dĩ ban đầu bọn họ muốn đổi tên cho đám nhóc, nhưng sau này phát hiện ra chúng quá đông, cho dù đặt tên hay đến mấy cũng không thể nào nhớ hết được vậy. Thôi thì cứ lấy số thứ tự từ một đến mười sáu để gọi cho dễ nhớ. Vậy nên ông và các thái thượng trưởng lão khác bàn bạc nghiêm túc và ra quyết định không thay đổi tên nữa.

Hạ Quân vui vẻ nói: “Đúng vậy, cứ sinh thêm mấy đứa có linh lực cũng được.”

Nói đến việc này, hắn vừa cảm thấy kiêu ngạo vừa cảm thấy mất mặt. Kiêu ngạo là vì mấy đứa cháu của mình vừa mới sinh ra mà đã lợi hại như vậy, chờ đến khi chúng lớn lên nhất định sẽ thiên hạ vô địch. Còn mất mặt là vì một người chú như hắn không đánh lại mấy đứa cháu vừa mới ra đời. Nói ra chắc chắn sẽ bị cười vào mặt, đi đâu cũng không dám ngẩng đầu lên.

Bạch Dạ cười cười rồi gật đầu: “Thái tổ phụ đồng ý giúp cháu trông con, tất nhiên cháu phải sinh thêm vài đứa rồi.”

Đại thái thượng trưởng lão: “……”

Bà nội Hạ cười nói: “Ngày mai là mùng hai, ta phải về nhà mẹ đẻ. Ta muốn mang theo Tiểu Dạ tới phái Thiên Âm để gặp di tổ và những trưởng lão khác, chờ tới ngày mùng bốn sẽ về nhà mẹ đẻ của Tinh Đồng. Mọi người có ý kiến gì không?”

Chắc chắn người nhà họ Hạ không có ý kiến gì, chỉ xem xem Bạch Dạ nghĩ thế nào thôi.

Bạch Dạ cảm thấy không sao cả, chỉ là đi du lịch một chuyến thôi mà.

Đại thái thượng trưởng lão đề nghị: “Mọi người đem theo đám trẻ đi cùng chứ.”

“Tất nhiên rồi.”

Đại thái thượng trưởng lão mừng đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt. Cuối cùng ông cũng có thể nghỉ ngơi trong sự yên tĩnh, không bị mười sáu đứa nhóc nghịch như quỷ quấy rối nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, ông nhanh chóng tập trung hết mười sáu đứa trẻ lại một chỗ, sau đó đóng gói cẩn thận nhét vào tay Bạch, cũng dặn dò bọn họ đi chơi nhiều thêm mấy ngày hẵng trở về.

Hạ lão gia nhìn thiên tổ phụ gấp gáp tống bọn trẻ ra khỏi nhà thì thấy dở khóc dở cười. Có điều nghĩ lại thì đám nhỏ này khiến người ta đau đầu thật. Nhưng phần lớn thời gian bọn chúng vẫn khá đáng yêu, còn hay khiến cho bọn họ cảm thấy vui vẻ nữa. Nói chung quan trọng nhất nằm ở việc bọn nhóc này có nghịch ngợm gây sự hay không.

Phái Thiên Âm nằm trong thành Ngọc La có lịch sử gần vạn năm, đặc điểm là chỉ nhận nữ tử nhập môn, dạy những công phu chỉ nữ tử mới học được. 

Thành Ngọc La nổi tiếng với việc luyện chế quần áo phòng ngự. Mỗi kiện quần áo do bọn họ làm ra đều cực kì tinh xảo, mang trong mình năng lực phòng ngự và trợ giúp chủ nhân rất hiệu quả, rất được tu sĩ ở đây ưa chuộng, đặc biệt là các nữ tu sĩ. Các nàng thích nhất là đến thành Ngọc La mua váy áo.

Sau khi bọn họ vào trong thành, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng mọi người thảo luận chuyện thần tài tạo ra cơn mưa tiền tối hôm trước. Phần lớn đều cho rằng thần tài đó thật ra là tu sĩ của một môn phái lớn, hào phóng phát tiền cho người dân. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ nứt cả đầu cũng không nghĩ ra được ai lại giàu có như vậy. Phải có quyền lực lắm mới tạo ra được cơn mưa linh thạch cho tất cả các thành trì và các đại lục ở giới Tu chân. Chỉ có một bộ phận nhỏ dân chúng tin rằng trên thế giới này thật sự có thần tài.

Ngoại trừ việc trên, Bạch Dạ còn nhìn thấy rất nhiều tu sĩ đang sửa chữa miếu thần tài trong thành, nhìn cách ăn mặc có thể đoán là người của phái Thiên Âm. Thực ra môn phái cũng thu nhận một số nam giới để hỗ trợ làm những việc nặng nhọc.

Bà nội Hạ tò mò hỏi một tu sĩ đang quét vôi bên ngoài cổng lớn: “Tu sĩ, là ai phái mọi người tới đây tu sửa miếu thần tài vậy?”

Nam tu sĩ cười nói: “Là chưởng môn bảo chúng ta tới đây sửa miếu. Không chỉ có miếu thần tài mà tất cả những ngôi miếu trong và ngoài thành đều cần tu sửa lại.”

Bà nội Hạ cũng không hỏi nhiều nữa, dẫn theo Bạch Dạ tiếp tục đi về phía trước, đến khi tới cánh cổng lớn hùng vĩ bệ vệ mới dừng lại.

Nữ đệ tử đứng cổng canh gác không quen biết bà nội Hạ nên lớn tiếng quát: “Người tới là ai?”

Bà nội Hạ lấy ra lệnh bài đường chủ của phái Thiên Âm. Nói ra thì bà chỉ lấy danh nghĩa như vậy chứ không lo liệu chuyện trong môn phái.

Nữ đệ tử nhìn thấy lệnh bài lập tức cho qua.

Đã lâu lắm rồi bà nội Hạ chưa trở về phái Thiên Âm. Khi bước qua cổng lớn, trong lòng bà thật sự có chút kích động. Nhìn những căn nhà quen thuộc và các nữ đệ tử đang tập luyện, bà có cảm giác bình yên như về nhà.

Có điều hiện tại các nữ đệ tử ở đây không hề thon thả giống như lúc trước. Bụng của mọi người đều hơi nhô ra, cả người cũng phổng phao hơn. Trên đường đi còn gặp vài nữ đệ tử thường đưa tay sờ bụng của mình, nhìn đi nhìn lại đều thấy giống phụ nữ đang mang thai.

Mẹ Hạ đi đến bên cạnh mẹ chồng, nhỏ giọng thì thầm: “Mẹ, tại sao nữ tu trong phái Thiên Âm đều giống như đang mang thai nhỉ, bụng ai cũng to vượt mặt. Chẳng lẽ là mang thai tập thể?”

Thể chất của người tu chân không giống như phàm nhân, có ăn mấy cũng không mập. Nếu như họ không mang thai, bà thật sự không nghĩ ra tại sao ai cũng trở nên mập mạp thế này.

Bà nội Hạ khẳng định: “Không thể nào. Lần trước bà cô tới Hạ gia còn lo lắng phái Thiên Âm không thể sinh con. Tính đến thời điểm hiện tại mới qua có một khoảng thời gian ngắn, sao ai cũng mang thai được?”

Mẹ Hạ cũng từng nghe di tổ nhắc đến chuyện đó: “Chờ đến khi gặp di tổ rồi chúng ta hỏi lại sau, có khi là tại tu luyện thứ gì đó mới mẻ nên mới thế này.”

Mấy ông cháu nhà họ Hạ là đàn ông, vậy nên cũng ngại nhắc về chuyện mang thai, nghĩ gì cũng chỉ dám để trong đầu chứ không tiện nói ra.   

Di tổ ở hậu viện phái Thiên Âm, cần phải thông báo xong mới được đi vào.

Đệ tử canh gác biết được người nhà họ Hạ tới thì không giấu nổi vẻ vui mừng, vội vàng chạy như điên đến đại sảnh để bẩm báo với di.

Di tổ lập tức ra ngoài nghênh đón.

Bà nội Hạ thấy bà cô như vậy thì thật sự rất ngạc nhiên, không ngờ rằng bà lại tự mình ra ngoài nghênh đón: “Dì……”

Bà nội Hạ vừa mới nói được một chữ đã bị đẩy sang bên cạnh, nhìn bà cô của mình cười nói vui vẻ với Bạch Dạ: “Tiểu Dạ tới đây chắc đi đường mệt mỏi lắm hả? Mau vào nhà nghỉ ngơi nào, để ta đi pha cho con chén trà.”

Dường như bà không hề nhìn thấy những người còn lại, nhiệt tình kéo tay Bạch Dạ đi vào trong sân.

Bà nội Hạ và con dâu quay sang nhìn nhau.

Trước kia khi mẹ Hạ mang thai đứa con thứ hai là Hạ Quân, di tổ không hề đối xử chiều chuộng với bà như Bạch Dạ bây giờ. Có điều nghĩ lại thì cậu cũng sinh cho gia tộc mười sáu đứa trẻ, bà không thể so sánh được.

Người nhà họ Hạ đi theo sau di tổ bước vào sân.

Di Tổ là chưởng môn, nơi bà ở tất nhiên to hơn những chỗ khác trong môn phái, hơn nữa còn phân ra làm bốn phần ngoại viện, trung viện, nội viện và hậu viện, đệ tử cũng có rất nhiều. Các đệ tử nghe thấy người nhà họ Hạ tới, ai cũng vụng trộm nghe lén xem họ thảo luận vấn đề gì.

“Nghe nói người nhà họ Hạ tới đây, vậy ai mới là Bạch Dạ?”

“Còn phải hỏi à, tất nhiên là thiếu niên mà chưởng môn đang kéo tay kia kìa.”

“Nhìn cũng tuấn tú thật đấy.”

“Này, đừng có nhìn trúng người ta đấy nhé, đối phương có bạn đời rồi.”

“Nghĩ linh tinh cái gì thế? Ta nói đối phương tuấn tú là vì trước kia tưởng rằng người giúp đỡ chúng ta chữa bệnh vô sinh là một ông lão già đời. Bây giờ gặp mới thấy ngạc nhiên vì tuổi còn trẻ như vậy.”

“Việc này có gì lạ đâu. Ở giới Tu chân chúng ta có khối người trên cả nghìn tuổi mà vẫn duy trì được dáng vẻ thời thanh xuân. Vậy nên nhìn đối phương trẻ trung chắc gì đã đồng nghĩa với tuổi còn trẻ.”

“Nói cũng đúng.”

Hai vợ chồng Hạ lão gia nghe thấy những lời thì thầm của các đệ tử thì trong lòng thấy rất hoài nghi.

Bạch Dạ giúp mọi người chữa trị bệnh vô sinh sao?

Nói cách khác nhìn mọi người như vậy là vì mang thai chứ không phải tu luyện thứ gì đó mới lạ!!

Mọi người khiếp sợ đi theo di tổ vào trong đại sảnh.

Di tổ kéo Bạch Dạ ngồi vào chỗ chính giữa: “Từ năm ngoái tới nay ta vẫn luôn ngóng mấy đứa tới đây chơi, hôm nay rốt cuộc cũng được toại nguyện rồi. Nếu mấy đứa còn không đến, chắc chắn ta sẽ tới tận cửa bắt về nhà.”

Bạch Dạ từ lúc đi vào trong cho đến giờ chỉ tập trung quan sát khung cảnh xung quanh phái Thiên Âm. Cậu nghe thấy vậy thì cười nói: “Phái Thiên Âm cũng rộng ngang Hạ Trang, đệ tử cũng đông đúc nữa.”

Di Tổ khiêm tốn trả lời: “Chỗ này của ta chỉ là một môn phái nhỏ thôi, làm sao so được với Hạ Trang.”

Hạ Quân lấy lại tinh thần rồi nói: “Nếu như nói phái Thiên Âm là môn phái nhỏ, vậy những giáo phái khác nhỏ hơn chắc phải gọi là môn phái tí hon mất.”

Di Tổ cười tươi, nhìn thấy mọi người đều đứng thì vội vàng bảo: “Sao mọi người đều đứng hết thế này? Mau ngồi xuống đi.”

Bà nội Hạ do dự ngồi xuống, quyết định vẫn nói ra nghi hoặc trong lòng: “Bà cô, những đệ tử ngoài kia đều đang mang thai sao?”

Di tổ cười tươi đến mức không khép miệng lại được: “Đúng vậy, đều đang mang thai. Việc này đều phải cảm ơn công lao của Tiểu Dạ.”

Ngoại trừ Hạ Sâm thì những người khác đều tỏ vẻ kinh ngạc nhìn di tổ và Bạch Dạ: “Công lao của Bạch Dạ ư?”

Trên đường bọn họ đi tới đây, ít nhất cũng phải nhìn thấy khoảng hai nghìn đệ tử đang mang thai. Bạch Dạ có bản lĩnh gì mà lại làm được việc đó?

Di tổ cũng không biết tại sao Bạch Dạ lại làm được, vậy nên không biết phải giải thích với bọn họ như thế nào. Ánh mắt bà liếc qua đám trẻ con bọn họ đang ôm trong ngực rồi hỏi: “Đám trẻ mà mọi người đang ôm là……”

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top