Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Tìm Xác
Khi thấy đôi vợ chồng kia lên bờ thì tôi chạy về ngay. Ivan thấy tôi gấp gáp như vậy thì hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tôi thở hồng hộc chỉ vào hai người kia: “Họ có phải là nhà Anh Hồng không?”Ivan nhìn một nam một nữ ở sau tôi, anh ta quay sang hỏi Laur xem người đàn ông kia có phải là Anh Hồng không? Laur lắc đầu nói người nữ kia mới là Anh Hồng.Lúc này chú Lê và luật sư Nghiêm cũng tới, họ vừa nghe nói Anh Hồng trở về, bèn để Ivan chạy lên hỏi thăm cô ấy chuyện bố mình vào năm đó.Người phụ nữ tên là Anh Hồng kia cảnh giác khi nghe chúng tôi hỏi về chuyện bố mình. Dường như cô ấy không muốn nhắc tới ông ta. Cuối cùng vẫn phải nhờ Laur giúp cô ấy làm việc nửa ngày, còn nói chúng tôi đã giúp họ xử lý được “quỷ” ở hồ nước, sau này bọn họ sẽ không cần lo lắng hãi hùng nữa.Nghe Laur nói, Anh Hồng có một cậu con trai, nhưng năm trước cậu ấy đã chết đuối ở ngay cái hồ nước kia. Nên khi Anh Hồng nghe đã giải quyết được quỷ trong hồ, cô ấy quỳ ngay xuống cảm ơn chúng tôi.Chú Lê bảo Đinh Nhất đỡ cô ấy dậy: “Chỉ là tiện tay thôi, cô không cần phải làm lễ lớn như thế. Chúng tôi muốn tìm kiếm một người bạn mất tích hơn 20 năm trước nên mới tới đây. Nghe nói năm đó bố cô từng giúp đỡ vài người Hồng Kông vận chuyển hàng, không biết ông ấy có từng nghe nói tới người nào tên là Trương Tuyết Phong không?”Ivan chuyển không sót một lời của chú Lê cho Anh Hồng, cô ấy nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra bố mình đã từng nhắc tới người đó. Dù sao ông ấy cũng mất lâu rồi, cho nên có rất nhiều chuyện đã sớm bị lãng quên.Năm đó, bố của Anh Hồng vì cuộc sống mà thường xuyên ra biển buôn lậu hàng hóa, súng ống giữa Philippines và Hồng Kông. Có lúc cũng chở khách vượt biên nữa, cho đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ lần cuối cùng bố mình ra biển…Sáng hôm đó, ông dậy rất sớm, mẹ đã làm sẵn ít cơm, bố ăn uống qua loa rồi lái thuyền ra biển. Từ trước đến nay dù có đi vận hàng hay chở người, ông cũng chưa bao giờ nói lại với gia đình.Lúc đó bố của Anh Hồng thường đi mấy ngày liền không về, cho nên cô ấy và mẹ cũng không biết bố đã gặp nạn. Mãi cho đến một tuần sau vẫn không thấy ông ấy quay lại, mẹ Anh Hồng mới thấy sốt ruột.Bà đi tìm bác của Anh Hồng, bác ấy đưa con mình ra biển tìm em trai. Đương nhiên không cần nói cũng biết, biển rộng mênh mông biết đi đâu mà tìm? Cho tới giờ, bố của Anh Hồng đã mất tích hơn 20 năm rồi.Chúng tôi thấy khoảng thời gian đó khớp với lúc Trương Tuyết Phong bị mất tích, không biết chừng bố của Anh Hồng chính là ngư dân mà chúng tôi đang muốn tìm!Chú Lê nghĩ một lúc rồi nói với Anh Hồng: “Trong nhà cô có còn di vật nào của bố lúc còn sống không?”Anh Hồng nghĩ nghĩ rồi đi về nhà, lát sau cô ấy cầm theo một thứ. Cô đưa cho chú Lê, đây là một con thoi làm bằng xương cá, lúc còn sống bố cô vẫn thường dùng để vá lưới đánh cá.Sau khi bố mất tích, mẹ cô vẫn luôn giữ nó lại, còn không nỡ dùng để vá lưới. Chú Lê cầm con thoi lên ước lượng một chút, sau đó đưa cho tôi: “Tiến Bảo, cháu xem thử đi.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.