Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Tìm Xác
Tôi đứng giữa thư phòng mà không biết làm sao, vẫn nhìn mỗi thứ bên trong. Chắc chắn là có một thứ đặc biệt, nhưng nó là gì?Bỗng nhiên, trong đầu tôi như lóe lên. Hình như tôi có thấy Trương Tuyết Phong luôn mang cái kẹp cà vạt vàng khảm kim cương trong mấy bức ảnh. Tôi vội vàng chạy đến bàn làm việc nhìn. Quả nhiên! Tuy bối cảnh và quần áo trong mỗi bức ảnh đều khác nhau, nhưng ông đều sử dụng cái kẹp này.Tôi đột nhiên vui sướng như biết cách mở cánh cửa cất giấu kho báu. Đúng vậy! Cái kẹp này chắc là quan trọng nhất, ít ra nó cũng là một thứ mà ông ấy rất thích. Nghĩ đến đây, tôi đẩy cửa ra ngoài, yêu cầu Lâm Dung Trân có thể cho mình xem cái kẹp cà vạt trong bức ảnh kia không.Dù ngạc nhiên, nhưng Lâm Dung Trân vẫn bảo người hầu lấy tới. Lúc cầm cái kẹp, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chính là nó!Đây là một chiếc kẹp vàng 24k, được khảm năm viên kim cương kích thước không đồng đều, mặt trong của nó có khắc hai chữ tiếng Anh viết tắt. Tôi không biết nó có nghĩa là gì, có lẽ là tên riêng, đương nhiên, rất có thể là tên của nhãn hiệu nào đó.Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là tôi cảm nhận được chút tàn hồn và một số kí ức ngắn ngủi khi còn sống của Trương Tuyết Phong…Kẹp cà vạt này là do một cô gái tặng cho Trương Tuyết Phong, đương nhiên không phải là Lâm Dung Trân. Trương Tuyết Phong lúc đó vẫn còn rất trẻ tuổi. Hình ảnh chuyển đi, xung quanh biến thành màu đen, không gian chập chờn, không ổn định. Thỉnh thoảng tôi lại nghe được từng cơn sóng biển, chắc hẳn Trương Tuyết Phong đang ở trên một con thuyền!Sau đó, luồng ánh sáng rọi từ đỉnh đầu xuống, một người đàn ông đen gầy đi tới, gã không nói câu nào đã lôi Trương Tuyết Phong ra ngoài… Mặt trời chói mắt, ông ấy phải mất một lúc mới thích ứng được để nhìn rõ cảnh vật xung quanh.Quả nhiên Trương Tuyết Phong đi lên một chiếc thuyền đánh cá nhỏ. Người kéo ông là một ngư dân có làn da ngăm đen, dáng người nhỏ thó. Trông gã không giống người Hoa mà giống dân ở vùng nào đó thuộc Đông Nam Á hơn. Gã bô bô nói một loạt với Trương Tuyết Phong, nhưng tôi chẳng hiểu câu nào, chỉ cảm thấy rất giống một ngôn ngữ của quốc gia nào đó ở Đông Nam Á.Có lẽ Trương Tuyết Phong say sóng rất nặng, ông nép mình vào mạn thuyền nôn liên tục, còn ngư dân kia thì chửi rủa không ngớt. Tuy tôi không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt của gã cũng có thể biết đó không phải lời lẽ gì hay ho.Sau đó, hình ảnh lại chuyển, một hòn đảo nhỏ xuất hiện, trên đảo có rất nhiều hòn đá kì lạ. Trương Tuyết Phong bị ngư dân kia kéo lên một cái hang trên đảo, đấy là một động nham thạch rất lớn. Gã kéo Trương Tuyết Phong đi rất lâu mới dừng lại. Thì ra ở sâu trong hang động có một chiếc lồng chó cực lớn bằng sắt, chắc gã ngư dân đã chuẩn bị từ lâu. Gã nhét Trương Tuyết Phong vào, rồi ném cho ông ít thức ăn và nước uống, sau đó bỏ đi.Sau khi gã đi rồi, xung quanh tối mịt. Trương Tuyết Phong cố gắng kêu lên, nhưng không có âm thanh nào truyền được ra ngoài.Thời gian trôi qua từng ngày, số đồ ăn ngư dân để lại đã hết từ lâu, nhưng mãi vẫn chẳng có ai đưa đồ ăn thêm. Ông ấy cứ như đã bị quên lãng, ở lại trong động nham thạch kinh khủng này…Tôi nắm chặt cái kẹp, những thông tin mà tôi biết rất ít. Bây giờ, điều duy nhất mà tôi biết, chính là Trương Tuyết Phong đã chết trên một hòn đảo không tên.Tôi trả kẹp lại cho Lâm Dung Trân, sau đó nói với chú Lê: “Cháu hơi mệt. Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước đã!”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.