Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Tìm Xác
Thế mà Tôn Bằng Phi không hề sợ hãi chút nào, anh ta còn an ủi Lưu Lan: “Yên tâm đi, một lát nữa chúng tôi để lều của cô ở giữa, có nhiều người đàn ông bảo vệ cho cô như vậy, cô còn sợ gì nữa!”Sau khi bàn bạc qua, chúng tôi lái xe vào thôn Thái Bình…Ở cửa thôn có một cái di tích của đền thờ, Lưu Lan nói mình nghe đồng nghiệp kể, đây là đền thờ được dựng lên để tôn vinh một liệt nữ trinh tiết. Đến lúc nổ ra cải cách văn hóa, nó bị các thanh thiếu niên phá đi, nên chỉ còn lại hai cây cột.Xuyên qua di tích của đền thờ trinh tiết, chúng tôi đi vào bên trong thôn Thái Bình, phần lớn các căn nhà trong thôn đều là gạch thô, có một số ít ngôi nhà được xây bằng gạch ngói, hẳn là được xây từ trước khi giải phóng, không có nhiều nhà giàu có.Lúc này trời đã sắp tối, chúng tôi đi tới căn nhà lớn nhất, định dựng lều ở trong ngủ tạm, nhưng khi Tôn Bằng Phi đẩy cổng bước vào thì thấy, trước mặt mình là một thanh niên trẻ tuổi, khiến mọi người đều giật mình!Chúng tôi chẳng thể ngờ còn gặp được người sống ở đây, thế là cả lũ đều hoảng cả lên. Đối phương lấy lại bình tĩnh xong thì nhìn chúng tôi, tỏ vẻ cảnh giác hỏi: “Các người là ai? Đến thôn chúng tôi có chuyện gì vậy?”Thôn chúng tôi? Chẳng lẽ anh ta là người từng ở trong thôn? Tôi vội mỉm cười: “Chúng tôi được người nhờ vả, đến đây để tìm kiếm mộ tổ tiên, anh là người trong thôn này à?”Người thanh niên kia gật đầu: “Tôi là nhóm người cuối cùng rời khỏi thôn, thỉnh thoảng sẽ quay trở lại đây thăm nhà cửa, quê quán cũ, dù sao tôi ở đây cũng nhiều năm rồi, ít nhiều gì cũng có tình cảm.”Tôi nhìn ra phía sau anh ta, thấy bên trong đã có một cái lều nhỏ màu vàng, xem ra tối nay anh ta cũng dự định ở lại đây! Đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc, gặp được người dân cũ của thôn này, càng giúp tôi dễ dàng hỏi thăm một số chuyện trong thôn.Người thanh niên nói mình tên là Lý Cương, vừa rồi anh ta cũng định đi ra ngoài nhặt ít củi về nhóm lửa. Thế là tôi và Đinh Nhất xung phong nhận việc, đi cùng với anh ta.Chúng tôi vừa đi nhặt, vừa tán gẫu, Lý Cương nói hàng năm cứ đến mùa này anh ta lại quay về thăm lại nhà và thôn cũ, hôm nay trở về còn muốn khảo sát cẩn thận, xem có thể phát triển nó thành một khu du lịch, để các du khách đến đây ăn chơi được không.Tôi giật mình nói: “Cái gì? Không phải nơi này rất tà môn à? Anh lại còn dám tới đây mở khu du lịch?”Lý Cương cười nói: “Cậu không hiểu, người trẻ tuổi bây giờ đều rất hiếu kỳ, càng là chỗ cổ quái kỳ lạ, họ càng thích. Chỉ cần tôi sửa sang nơi này lại một chút, chắc chắn sẽ có người đến chơi! Còn những cái truyền thuyết dọa người kia, vừa đúng lúc trở thành chiêu bài quảng cáo…”Tôi không nghĩ anh chàng Lý Cương này lại có lá gan lớn thế, cảm thấy hơi phục anh ta: “Anh thật là, chẳng lẽ anh không sợ cái truyền thuyết dọa người kia à?”Nhưng Lý Cương lại tỏ vẻ không quan trọng, và nói: “Tôi lớn lên từ nhỏ ở chỗ này, làm gì có nhiều truyền thuyết đáng sợ như vậy! Thôn này đúng là có nhiều người chết thật, nhưng nơi nào mà chẳng có người chết chứ? Trong lịch sử mấy nghìn năm của Trung Quốc, có chiến tranh nào mà không chết một đống người? Nếu họ đều biến thành quỷ cả, thì chắc cái đất Trung Quốc này quỷ còn nhiều hơn người mất!”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.