Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Tìm Xác
Đặng Châu Minh cười u ám, quái đản nói: “Tao có thể đi, nhưng nói thật cho chúng mày hay. Hồn phách của những kẻ chúng mày muốn tìm đã bị bọn tao thu đi rồi!”Tôi nghe thế thì choáng váng, nếu những người kia thật sự không có hồn nữa, thì tôi đây ngay cả cái rắm cũng không tìm được!Lúc này, Đinh Nhất hạ bốn cửa sổ xuống, khi đó tôi ngửi thấy một mùi rất thối, nhưng vì quá sợ hãi nên không dám xuống xe. Đặng Châu Minh vừa rồi còn âm dương quái khí, lúc này đã đảo mắt, hôn mê bất tỉnh...Chú Lê thấy Đặng Châu Minh ngất đi thì vạch mắt anh ta lên xem, sau đó thở dài thườn thượt, nói: “Không sao, sẽ tỉnh lại ngay. Vừa rồi thật nguy hiểm, cũng may cái thứ hung vật trên người Tiến Bảo kia khiến nó không dám ra tay!”Tôi nghĩ mà sợ, sờ chiếc răng trên ngực, người lạnh toát, không ngờ thứ này lại có ích thật! Sau này nếu gặp lại Trang Hà thì phải cảm ơn anh ta tử tế mới được.Đinh Nhất nhìn ra ngoài xe, sau đó quay lại hỏi chú Lê: “Bây giờ làm gì ạ? Quay về hay đi tiếp?”Chú Lê lắc đầu nói: “Không thể quay về được, tiếp tục đi thôi. Hôm nay chú muốn xem xem đó là thứ gì lợi hại, đã lấy nhiều mạng người như vậy rồi mà không chịu bỏ qua!”Lúc xe chúng tôi chậm chạp đi về phía trước, chợt Đặng Châu Minh ngồi đằng sau cũng tỉnh lại, ngơ ngác hỏi: “Sao tôi lại ngủ rồi?”Chú Lê nhìn anh ta một cái rồi nói: “Tiểu Đặng, nghe tôi nói một câu, sau này bớt làm những chuyện tổn hại âm đức đi. Hôm nay may là cậu đi cùng chúng tôi, nếu đi một mình thì chỉ e cũng sẽ mất tích với chiếc xe khách của công ty mình rồi!”Đặng Châu Minh bị dọa đến tái mặt, vội kéo cánh tay chú Lê, nói: “Lê đại sư, ngài nhất định phải giúp tôi, tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ không bao giờ chạm vào mấy món ăn đặc sản trên đường này nữa, lần này ngài nhất định phải cứu tôi!”Chú Lê thở dài: “Sau khi xong chuyện này, cậu phải đến xây một cái miếu nhỏ ở giữa sườn núi, không cần bài vị gì, chỉ cần mùng 1 và 15 hàng tháng mang ít đồ đến tế bái, kiên trì trong ba, năm năm thì oán khí sẽ được hóa giải!”Đặng Châu Minh nghe xong liên tục đồng ý. Tôi biết trong lòng anh ta có quỷ, lúc trước chẳng biết đã kiếm được bao nhiêu tiền qua nhà hàng đặc sản này. Bây giờ thì hay rồi, gặp chuyện rồi đó! Có một vài loại tiền không thể kiếm được, nếu không thì anh kiếm bao nhiêu, tương lai sẽ phải trả lại bấy nhiêu!Ngay cả đám du khách kia cũng thế. Tôi nghe Đặng Châu Minh nói họ đến để ăn! Nghe nói bọn họ từng đi du ngoạn từng tỉnh, muốn nếm đặc sản miền núi, chẳng biết đã tích bao nhiêu nghiệp chướng nên mới phải ở lại núi Đầu Trâu này.Xe tiếp tục chạy đi, khi tôi đã cảm thấy hơi ù tai, bèn hỏi có ai thấy thế không thì họ đều lắc đầu. Xem ra đây lại là cảm giác mà chỉ mình tôi có, chứng tỏ ở đây không như những nơi khác! Thế là tôi bèn bảo Đinh Nhất đỗ xe lại ven đường, muốn xuống xe xem thử…Tôi xuống ô tô rồi nhìn khắp nơi, thấy trên đường ở phía trước có một đoạn cua gấp. Nếu ở đó đột nhiên xảy ra chuyện, thì dù có là lái xe lão luyện đến mấy cũng không thể thay đổi được gì.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.