Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ngược Về Thời Minh
Chính Đức cảm thấy nhàm chán, y khoát tay chặn lại, rất rộng rãi nói: -Thả gã ra, lần này là trẫm đánh thắng bất ngờ, không đánh mà thắng. Ngươi chuẩn bị chút đi, chúng ta lại đánh thêm lần nữa. Dương Lăng vừa nghe thì tức giận đến xanh mặt, vị Dao vương đáng thương muốn thua cũng không được kia lại được thả, trở về trong trận thảo luận với mọi người một phen, cách đánh trận như vậy thực sự không cách nào tiến hành tiếp được nữa, vẫn là thành thành thật thật nhận thua vậy. Dao vương liền dẫn theo Thạch Đầu Nhất Quý, Đậu Hủ Tam Quý cung kính quay lại, gỡ bội đao xuống hai tay dâng lên quá đầu, quỳ một chân trên đất nói: -Vua của Đại Minh, tiểu vương nhận thua, nguyện ý quy thuận đại vương, không dám có chút ý phản nghịch nào nữa.Chính Đức đang chờ tái chiến, vừa nghe gã muốn nhận thua, không khỏi nheo chân mày trên dưới đánh giá gã. Đám người Dương Lăng thấy Chính Đức vòng quanh vị Dao vương đáng thương kia ba vòng, không biết y có ý gì, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, lại thấy Chính Đức xoay người lui về phía sau hai bước, quát to lên: -Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta! Soát người! Thị vệ bên cạnh như lang như hổ hét một tiếng xông lên, bắt lại ba người bị hù dọa đến ngốc kia lại, sau đó tìm tòi khắp nơi trên người, móc hết toàn bộ đồ vật linh tinh trong lòng bọn họ ra ném trên đất, cuối cùng móc ra được một thanh ngân đao nhỏ dài khoảng hai ngón tay từ trong lòng Dao vương Bàn Khất Thực. Chính Đức cười ha ha, vô cùng đắc ý nói: -Trẫm biết, thằng nhãi ngươi khẩu phục nhưng tâm không phục, ngươi giả ý đầu hàng, âm thầm giấu dao muốn ám sát trẫm sao?Dao vương nhìn thanh ngân đao nhỏ này mà khóc không ra nước mắt. Mũi của Dương Lăng giận đến sắp lệch rồi, hắn đang muốn tiến lên, đã thấy Chính Đức khoát tay chặn lại nói: -Trẫm biết ngươi bị trẫm phá hỏng quỷ kế, trong lòng không cam tâm, ha ha, ngươi yên tâm, lần này trẫm sẽ thả ngươi ra, chúng ta đường đường chính chính đánh lại, nhất định sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục. Bàn Khất Thực đã sắp không xong rồi, nhớ lại gã tung hoành khắp núi Kim Đan, đại vương các sơn trại ai mà không kính gã ba phần chứ, trước nay chỉ có người hàng gã, chưa từng có chuyện gã hàng người, không ngờ hôm nay gặp được Chính Đức Hoàng đế, muốn mong đầu hàng cũng không được, có thể xưng là Độc cô cầu hàng rồi. Gã cũng không muốn bị người ta xem như trò đùa, Bàn Khất Thực "phịch" một tiếng dập đầu bái: -Vua Đại Minh anh minh thần võ nha, Bàn Khất Thực lần này thật sự phục rồi, tâm phục khẩu cũng phục, cầu xin ngài, ngài cho ta hàng đi mà. Dương Lăng thật sự không thể để Chính Đức tiếp tục càn quấy, vội vàng nói: -Bệ hạ thần dũng còn hơn cả Gia Cát Vũ Hầu. Lão nhân gia ông ta bảy lần thả Mạnh Hoạch mới có thể thu phục được, Hoàng thượng vừa cương vừa nhu chỉ cần ba lần đã khiến Dao vương thành tâm quy thuận, thật sự còn lợi hại hơn Gia Cát Vũ Hầu nhiều. Thần thấy Dao vương này đã không còn kỹ xảo đáng nói nào dưới đôi mắt sáng suốt của Hoàng thượng nữa, gã đã thành tâm quy thuận rồi. Hoàng thượng khai ân, ngàingài cho phép gã đầu hàng đi! Chính Đức thấy tình cảnh này, hỏi: -Ngươi là sự thật đồng ý quy hàng rồi hả? Vậy được rồi, trẫm cho phép người hàng. Từ nay an phận thủ thường dưới sự thống trị của trẫm, mặc ngươi tiêu dao trong núi Kim Đan, tuyệt đối không cho phép lại che giấu phản tặc, để tránh tự mình hại mình! -Dạ dạ dạ, tiểu vương tuân mệnh! Bàn Khất Thực sắp chảy cả nước mắt rồi đây, bây giờ cuối cùng ông ta cũng được đầu hàng như ý nguyện rồi. Dương Lăng sợ Chính Đức Hoàng Đế lại đổi ý, vội vàng phất tay bảo bọn thị vệ thả gã ra. Sau đó nhặt một đống rách nát của gã từ dưới đất lên, cười hì hì mà đưa trả gã, nói: -Đương kim Hoàng thượng nhân từ, khoan hồng đại lượng đối với các ngươi, ngươi chịu tỉnh ngộ hoàn toàn, không cóhừm? Đây là gì?Khi hắn lần lượt trả đống đồ kia vào tay Dao vương thì phát hiện trong đó có một quyển sách nhỏ rách rưới te tua, bút tích trên đó lại là chữ Hán, theo lý Dao vương e rằng ngay cả chữ Hán còn không biết mà, đây là vật gì vậy? Hắn cầm trong tay tùy tiện lật, lại thấy trên đó có tên của một vài đại thần trong triều hiện nay, không khỏi ngạc nhiên hỏi. Vị Dao vương này liền cung kính cực kỳ mà giải thích, hóa ra quyển sách này lấy được từ chỗ thế tử Ninh Vương. Vốn dĩ ông ta thu được rất nhiều kim châu ngọc bảo từ chỗ thế tử Ninh Vương, đối với gã như thượng khách, nhưng nghe Trương Thiên Sư nói mới biết người này sẽ mang đến tai họa cực lớn cho toàn bộ trại Miêu, liền nghe theo lời Thiên Sư đích thân áp giải gã lên núi Long Hổ giao trả phạm nhân.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.