Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ngược Về Thời Minh
Dương Lăng nhìn thấy hai vị công chúa rời phòng, liền vội vàng trở người nhảy xuống giường, trên chăn đã dính một ít cháo, hắn kéo chăn ra nhìn, tiểu huynh đệ co rút lại giống như một con nhộng, hai bên đùi đỏ bừng một mảng, vừa sờ nhẹ liền đau, nơi bị bỏng hơi phồng lên. Dương Lăng thở dài, may mà không có trở ngại gì lớn, hắn vội vàng gài cửa phòng lại, cởi quần áo ra, nhanh chóng thay áo khác, sau đó vội vàng chạy đến "Hồ Tiên Đường". Khi hắn chạy đến nơi chỉ thấy trong phòng khách trống hươ trống hoác, trên bàn còn đặt mấy chén trà, hai thị nữ đang thu dọn. Dương Lăng vội vàng hỏi: -Sao chỉ có các ngươi ở đây, Hoàng thượng đâu? Hai thị nữ vội vàng khom người nói:-Bái kiến Quốc Công gia, Hoàng thượng và Thiên Sư đã ra khỏi phủ rồi, nói là muốn đọ sức với nhân mã của Dao vương một phen. Dương Lăng vừa nghe, vội vàng xoay người chạy ra cửa. Mặt trong hai bên đùi bị y phục cọ xát hơi đau, hắn cũng không quan tâm. Dương Lăng lao ra khỏi phủ, nhìn ra bãi đất bằng phẳng có vẽ một bức hình Thái Cực cực lớn có hai đội nhân mã đứng đối diện nhau, tinh kỳ phấp phới khắp bốn phương tám hướng, quan binh triều đình đông nghịt một mảnh, vây kín nơi này chật như nêm cối. Chính giữa bãi đất, lấy hình Thái Cực làm trung tâm, hai bên trái phải đều có mấy trăm người đứng, bên trái là thị vệ đại nội mặc chiến bào màu vàng sáng thuần một màu, ai ai cũng y giáp sáng choang, đao thương lấp lánh. Bên phải tin rằng chính là đội ngũ người Dao kia, bọn họ quấn khăn trùm lên đầu, trên người mặc áo vải ngắn màu xanh vạt áo tỳ bà, buộc đai lưng, ngoài trừ số ít người đeo trường đao mũi hẹp ra, đa số đều cầm trường mâu đơn sơ trong tay, tin rằng vũ khí sắc đối với bọn họ mà nói cũng là một vật phẩm cực kỳ xa xỉ. Chính Đức Hoàng Đế mặc bộ áo nhẹ tay bó, tay cầm bảo kiếm đứng trước đám thị vệ đại nội. Đối diện cũng có một người đứng thẳng người, dẫn đầu cả đội ngũ, thân hình người đó to lớn, cho dù nơi này ấm áp nhưng cũng là mùa đông, nhưng trên người người kia chỉ mặc một chiếc áo không tay, một thân đầy thịt đen nhánh, to béo chắc nịch. Khăn vải của người này quấn thành hình chiếc mũ còn cắm mấy cọng lông vũ, trong tay cầm một thanh đại đao chín vòng, tuy thoạt nhìn hung thần ác sát, nhưng thần sắc người đó rõ ràng có chút bất an. Ông ta không nhìn Chính Đức đối diện, mà lại đánh giá trên dưới đội ngũ quan binh đứng ngay ngắn chỉnh tề, lại dày đặc kín kẽ, dựng thẳng đao thương san sát như rừng rậm, tin rằng người này chính là vị Dao vương Bàn Khất Thực kia. Dương Lăng nhìn khí thế hai bên, không giống như lãnh binh đánh giặc mà lại giống như hai vị lão đại xã hội đen triệu tập chúng huynh đệ đâm chém vậy, bất giác không khỏi buồn cười. Hai vết phồng rộp trên người hắn cọ xát khó chịu, lúc này chạy đến đây nhìn thấy hai bên còn chưa đánh nhau thì tâm tình vừa thả lỏng lại cảm thấy bị kẹp đến đau đớn, hai chân bước đi không khỏi vạch thành hình chữ bát. Hắn đi đến trước mặt Chính Đức, chỉ thấy Trương Thiên Sư cũng đang đứng bên cạnh tận tình khuyên bảo Hoàng đế, Dương Lăng vội chắp tay nói: -Hoàng thượng, ngài là chủ của tứ hải, người đứng đầu vạn vật, man di nơi sơn dã không biết trời cao đất rộng, xuất khẩu cuồng ngôn vốn đáng để chê cười, Hoàng thượng cười trừ là được, hà tất phải đánh với bọn họ làm gì?Chính Đức cười nói: -Trẫm khó có được cơ hội tự mình lãnh binh đánh giặc, vừa hay đích thân giáo hóa đám man di này, năm đó Gia Cát Lượng bảy lần bắt bảy lần tha, khiến Mạnh Hoạch kia từ nay về sau quy thuận, lập tức được truyền thành giai thoại. Hôm nay nếu trẫm khiến Dao vương này tâm phục khẩu phục, từ nay chịu sự giáo hóa thì có gì không tốt chứ? Dương Lăng mặt nhăn nhíu mày, quay đầu nhìn Đường Nhất Tiên và ba vị công chúa đứng phía sau. Nếu Đường Nhất Tiên quyết ý ngăn cản, phỏng chừng Chính Đức chưa chắc sẽ làm trái tâm ý của nàng. Đường Nhất Tiên vô cùng khôn khéo, khi chỉ có phu thê hai người thì cho dù nàng tính khí ngang bướng thế nào thì đều có thể coi như là tình thú nơi khuê phòng của hai người, ở trước mặt người ngoài, Đường Nhất Tiên quyết không chút quá giới hạn, vô cùng chú ý duy trì hình tượng thiên tử của Chính Đức.Nàng ở nhà sau nên biết tin muộn, khi ra ngoài Chính Đức và Dao vương Bàn Khất Thực đã cứng rắn nói muốn động thủ, nàng là một phụ nữ trong nhà, dĩ nhiên không tiện ra mặt ngăn cản, nên mới bảo Vĩnh Thuần gấp rút chạy đến mời Dương Lăng, hi vọng hắn dùng thân phận đại thần triều đình mà khuyên can Hoàng thượng. Nhưng bây giờ Chính Đức Hoàng đế đã ra khỏi cửa phủ, hai bên đều đã bày ra tư thế, lúc này thu binh thật sự sẽ khiến người ta chê cười. Dương Lăng suy nghĩ một chút, nói: -Hoàng thượng là vua của một nước, một Dao vương nho nhỏ làm sao có tư cách đánh trận với ngài? Nếu Hoàng thượng đã muốn lãnh binh tác chiến, vậy Hoàng thượng chính là chủ soái ba quân, nên ở lại chỉ huy, thần làm tiên phong là được rồi. -Cái này Chính Đức có chút do dự, Dao vương Bàn Khất Thực đối diện trừng đôi mắt trâu, nhìn thấy đối phương thì thào nói gì đấy, không biết lại có ý đồ gì, trong lòng càng sợ hãi.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyeniii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.